Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 81

Màn đêm đang lặng lẽ tiến đến, tám học sinh đã chết đều chết vào ban đêm, cho nên hiện tại ban đêm ở trường đào tạo Lê Minh vô cùng yên tĩnh, không ai dám ra ngoài.

Bên ngoài ký túc xá của học sinh, chủ nhiệm khối đi bộ xung quanh ký túc xá. 

Phía xa, trong bóng đêm đen kịt.

Vạn Nhân Trảm: "Chắc chắn là ông ta đến để giết người, như thế là đang tìm kiếm học sinh có thể giết!"

Annie gật đầu: "Đúng là ông ta rất khả nghi, vô cùng tương tự với bóng người Hòa Ngọc vẽ ra, khi nào thì chúng ta ra tay?" 

Gã nhìn về phía Trấn Tinh và Eugene – Là hai người có năng lực chiến đấu cao nhất trong đội, quyền lên tiếng của bọn họ rất lớn. 

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm khó coi, trong lòng lại hận Hòa Ngọc lần nữa. Nếu không phải do Hòa Ngọc, gã sẽ chọn được nhiều trang bị hơn, chắc chắn có thể đánh bại hai người này. Trong nhóm bọn họ, khi ở ngoài show sống còn, Vạn Nhân Trảm là người có khả năng tấn công tốt nhất. Đương nhiên, Trấn Tinh cũng có nhiều mánh khóe, hơn nữa lại may mắn có nhiều trang bị nên Vạn Nhân Trảm mới bại dưới tay Trấn Tinh.

Trấn Tinh: "Nếu muốn ra tay, vậy phải tốc chiến tốc thắng." Nói xong, Trấn Tinh đứng lên, khối rubik xuất hiện trên tay. Cánh tay máy móc của Eugene lập tức lộ ra.

Nhưng mà, tiếng vỗ cánh chấn động quen thuộc lại xuất hiện. Mặt của Vạn Nhân Trảm trầm xuống.

Khán gỉa: "Hòa Ngọc tới rồi, chắc chắn cậu ta sẽ yêu cầu gia nhập với bọn họ, chắc là bọn họ sẽ không có cách nào loại bỏ Hòa Ngọc."

Khán giả khác: "Lỡ như bọn họ đều không đồng ý để Hòa Ngọc gia nhập thì sao?"

Hòa Ngọc đáp xuống đất. Eugene nhìn đôi cánh xinh đẹp của cậu, không nhịn được nói: "Cậu đưa cánh cho tôi mượn chơi một chút, tôi sẽ để cậu tiếp tục tham gia với bọn tôi, không thì sẽ loại bỏ cậu."

Khóe miệng của Hòa Ngọc hơi cong lên, trên mặt cậu không có một chút gì là sốt ruột và khẩn cấp. Ngược lại còn nhàn nhạt nói: "Các anh không được giết ông ấy, ông ấy không phải hung thủ, chắc chắn các anh sẽ giết sai người." Tầm mắt đảo qua mọi người, dừng lại trên cánh mũi đặt gọng kính lạnh băng: "Mà tôi, nhất định sẽ báo cáo các anh."

"Mày nói ông ta không phải hung thủ thì là không phải à?!" Vạn Nhân Trảm giận dữ nói: "Ông ta là hung thủ, hôm nay bọn tao giết ông ta, ngay cả cơ hội báo cáo bọn tao mày cũng không có đâu!"

Hòa Ngọc không tỏ ý kiến: "Vậy cơ? Vậy thì các anh có thể thử xem."

Tất cả mọi người đều trầm mặt, bao gồm cả Eugene, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc cũng dần dần trở nên không tốt 

– g**t ch*t chủ nhiệm khối có một nửa khả năng là hung thủ, là chuyện nên làm nhất trước mắt bọn họ. Hòa Ngọc cứ ngăn cản bọn họ mãi, rốt cuộc là vì sao?

Sắc mặt Hòa Ngọc không thay đổi, vẫn khăng khăng đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên định. Hiển nhiên, cậu sẽ không thay đổi suy nghĩ.

Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Cậu sẽ không báo cáo bọn tôi. Hung thủ là cao thủ cấp S, một mình cậu không đánh lại hắn, báo cáo bọn tôi cậu cũng không giết được hung thủ, không qua được ải này."

Bình luân: "Đúng đúng đúng, Hòa Ngọc căn bản không dám."

"Hơn nữa năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có tám điểm, cậu ta chỉ có thể hợp tác với mấy người, không thể nào loại bỏ mấy người trước khi hung thủ còn chưa chết!"

Hòa Ngọc nghe vậy mỉm cười. Cậu vươn ngón tay khớp xương rõ ràng lên đẩy gọng kính. Cho dù ở trong đêm đen, gương mặt đẹp trai của cậu cũng vô cùng chói mắt, giọng nói của cậu mang ý cười 

— "Vậy sao? Nhưng mà, hình như tôi cũng không cần chín đồng đội."

"Hung thủ là cấp S, nhưng tôi chỉ cần Eugene, Thành Chiêu, Quỳnh, hoặc là Trấn Tinh, Cách Đới, Nguyên Trạch, hoặc là tổ hợp bất kỳ từ ba đến bốn người trong các anh. Những người khác, hình như không cần dùng đến đâu."

Hòa Ngọc cười càng thêm rạng rỡ, giọng nói tràn đầy dụ hoặc: "Eugene không muốn loại bỏ Trấn Tinh sao? Cách Đới không muốn g**t ch*t Eugene ư? Quỳnh không muốn xử lý Vạn Nhân Trảm à? Hay là Nguyên Trạch không muốn g**t ch*t những cao thủ hành tinh chính của các anh?"

Sắc mặt của chín người lập tức thay đổi – Không phải Hòa Ngọc nói trúng tâm tư của bọn họ mà là bọn họ thật sự lo lắng có người sẽ vì g**t ch*t mình mà hợp tác với Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc hơi nghiêng đầu: "So với một tuyển thủ không có tên tuổi như tôi thì các anh đều có khả năng trở thành người đỉnh lưu nhất. Các anh thật sự không nghĩ đến chuyện loại bỏ người bên cạnh ư?" Cậu lắc đầu: "Nhìn sắc mặt của các người là biết, tôi nói đúng rồi. So với chuyện loại bỏ tôi thì người mà các anh càng muốn loại bỏ hơn là người bên cạnh."

Sắc mặt của chín người đều trầm xuống, âm hiểm nhìn Hòa Ngọc, rồi cũng phòng bị người bên cạnh. 

So với việc loại bỏ một tuyển thủ không biết từ đâu xuất hiện như Hòa Ngọc thì Eugene càng muốn loại bỏ kẻ địch lớn nhất của mình là Trấn Tinh hơn. 

Ý định muốn giết Eugene của Cách Đới cũng không che giấu chút nào. 

Nguyên Trạch không thích tất cả các tuyển thủ của hành tinh chính. 

Quỳnh rất muốn loại bỏ Vạn Nhân Trảm. 

Thành Chiêu, Annie, Đường Kha thì đều muốn loại bỏ tuyển thủ lợi hại hơn bản thân mình... 

Ồ, Vạn Nhân Trảm là một ngoại lệ, gã chỉ muốn giết Hòa Ngọc. (cha nội này ám ảnh anh nhà tôi ròi :>)

Bình Luận (0)
Comment