Hòa Ngọc yên lặng làm một người chia bài rất quy củ, thi thoảng sẽ nhắc nhở hai bên luật chơi, cũng sẽ dùng một cây gậy đen được đặt làm sẵn để đẩy những con chip về phía giữa của hai người chơi.
Từ khi bắt đầu hai người cũng chưa hoàn toàn nhập tâm, dù sao thì, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Nhưng rất nhanh, hai người đã tập trung trở lại.
Cũng không có cách nào khác, do người ở hành tinh tiền tệ vô cùng coi trọng tiền bạc. Không có Hòa Ngọc, đây chính là cuộc đấu đá của cậu cả và cậu ba, hai người từng có ân oán cùng đánh bài với nhau, sao có thể không tàn sát lẫn nhau?
Kế hoạch của Hòa Ngọc và cậu ba là để thắng được tiền của cậu cả, cho nên cậu ba một lòng một dạ muốn thắng.
Thái độ thành thật này của anh ta, cậu cả đương nhiên sẽ cảm nhận được.
Thua cuộc dưới tay cậu ba?
Không, anh ta không cho phép chuyện này xảy ra.
Vì vậy, anh ta cũng nghiêm túc trở lại. Đương nhiên, lúc này cậu cả cũng nhớ rõ đây là cái hố mà bọn họ đào ra cho anh ta, hạn mức cao nhất bây giờ chỉ còn một vạn.
Bọn họ để anh ta trao đổi, vậy thì anh ta sẽ có thể vạch trần được bọn họ, sau đó trào phúng thứ mưu kế cỏn con này.
Đáng tiếc...
Vận may của cậu ba dường như không quá tốt thì phải?
Ván thứ nhất.
Bài của cậu ba quá xấu, trực tiếp thua cậu cả ba trăm chip.
Cậu ba cười lạnh: "Chỉ là may mắn mà thôi."
Cậu cả đã biết đây chỉ là kế hoạch của bọn họ, nhưng chỉ cười chứ không nói.
Ván thứ hai.
Bài của cậu ba và cậu cả đều không đẹp, nhưng cậu ba thuần thục hơn, thắng được hai trăm chip.
Hai trăm chip.
Cậu ba: "Thấy không? Đây chính là thực lực!"
Cậu cả vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Ván thứ ba.
Bài của cậu cả khá tốt, thắng áp đảo cậu ba sáu trăm chip.
Cậu ba đen mặt: "Lại nữa!"
Cậu cả cười nhạt một tiếng.
Ván thứ tư.
Bài của cậu cả khá tốt, bài của cậu ba cũng rất tốt, hai người giao đấu một trận, cuối cùng cậu ba thắng được một nghìn năm trăm.
Cậu ba cười to: "Hahaha, anh cả, quả nhiên là anh không bằng em."
Cậu cả đen mặt, không nói chuyện.
Ván thứ năm.
Bài của hai người đều bình thường, nhưng cậu cả đã nắm được tiết tấu, nên thắng được một nghìn.
Cậu ba cười lạnh: "Chỉ có một nghìn, anh vẫn không bằng em được."
Lần đầu tiên cậu cả mở miệng nói: "À."
Ván thứ sáu.
Bài của cậu ba rất tốt, cậu cả thua mất hai nghìn.
Cậu ba ngửa mặt lên trời cười một tràng dài: "Hahaha, anh cả, có thấy không? Anh chỉ thắng được một nghìn, em thắng được hai nghìn lận."
Cậu cả nhìn thấy Hòa Ngọc đang đẩy những con chip về phía của cậu ba, mặt liền đen lại: "Cứ chống mắt lên mà xem đi."
Ván thứ bảy.
Cậu cả thắng được năm nghìn chip.
Lần đầu tiên anh ta giành quyền nói trước cậu ba: "Anh vốn nghĩ chú thông minh lắm cơ, vậy mà chỉ có thế thôi sao?"
Cậu ba đen mặt, bèn liếc mắt nhìn Hòa Ngọc một cái, nghiến răng nói: "Lại lần nữa!"
Ván thứ tám.
Điều Hòa Ngọc muốn chính là việc cậu cả phải tự lên tiếng, từ việc anh ta không chịu nói câu nào, nhưng lại cười nhạt khi nhìn thấy một màn này, rồi tự tiếp lời, cuối cùng là tự mở đầu màn trào phúng, tất cả những việc này đều nằm trong kế hoạch của Hòa Ngọc.
Trong mắt hai người chỉ có đối phương, chỉ muốn thắng được đối phương, không một ai chú ý tới khóe miệng đang khẽ giương lên của Hòa Ngọc.
Khán giả đã chú ý tới, nhưng lại chỉ có thể gào khóc mà thôi.
Con mắt của cậu ba đã đỏ cả lên, anh ta thậm chí còn trừng mắt nhìn Hòa Ngọc, không thể hiểu nổi, tại sao anh ta lại thua chứ? Anh ta đã thua hơn một trăm nghìn rồi!
Không phải kết quả nên là anh ta thắng được tiền của anh cả sao?
Sao lại có thể thua những một trăm năm mươi vạn được chứ?
Lẽ nào là để dụ dỗ khiến anh cả thua nhiều hơn nữa sao?