Cậu ba ổn định lại những suy nghĩ trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại lần nữa!"
Cậu cả không hề khách khí, khiêu khích lại: "Đến thì đến!"
Thế nhưng Hòa Ngọc lại dừng lại, cậu gỡ găng tay xuống một cách mất kiên nhẫn, mi mắt khép hờ, nói: "Dừng lại ở đây được rồi, đến giờ dùng cơm tối rồi, sau này có cơ hội lại chơi sau."
Cậu ba trừng mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi: "Không chơi nữa?!"
Cậu cả cũng cảm thấy chưa đủ: "Có thể cho người bê bữa tối qua đây, cậu Hòa, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ hậu đãi cậu thật tốt."
Hòa Ngọc cười nhẹ một tiếng: "Tôi không muốn chơi nữa."
Cậu ba như muốn nói điều gì đó, Hòa Ngọc khẽ liếc mắt nhìn anh ta, cậu ba lập tức tỉnh táo trở lại, hầm hừ nói: "Không chơi thì không chơi, hôm nay tôi cũng không thua, không sao cả."
Tuy anh ta thua cậu cả một trăm năm mươi vạn, nhưng trước đó, Hòa Ngọc cũng "thua" anh ta ba trăm vạn.
Cho nên, anh ta nói "không thua", câu nói này cũng không hề sai.
Hòa Ngọc gật đầu, bình tĩnh thu dọn đồ đạc, sau đó tới gần trí não của cậu ba, "tịch thu" số chip còn lại của cậu ba.
Sau đó đến gần trí não của cậu cả, chuyển cho anh ta một trăm năm mươi vạn, rồi cất giọng nói nhàn nhạt: "Vận may của cậu cả hôm nay rất không tồi, đây là số tiền cậu thắng được, sẽ thuộc về cậu."
Nói xong, cậu nhấc chiếc hộp đồ nghề lên, quay người rời đi.
Cậu ba trừng mắt nhìn cậu cả một cái, hừ lạnh một tiếng: "Không phải chỉ là một trăm năm mươi vạn thôi sao, cũng chỉ có vậy."
Anh ta nhấc chân đuổi theo Hòa Ngọc.
Cậu cả sững sờ đứng tại chỗ, nhìn chỗ trí não trong tay mình, vô cùng hoang mang.
Thắng được một trăm năm mươi vạn.
Vậy mà cũng thực sự đưa cho anh ta phần thắng.
Không phải là muốn lừa tiền của anh ta sao?
Sao anh ta lại thắng rồi?
Cậu cả có chút bối rối, anh ta ngơ ngác nhìn bóng lưng của hai người, loáng thoáng nghe thấy tiếng cậu ba nói: "Cậu Hòa, sao cậu lại muốn chơi cùng với anh cả của tôi? Giữa chúng tôi có quan hệ cạnh tranh, anh ta thắng được tiền sẽ gây bất lợi với tôi, cậu không cần phải để ý đến anh ta đâu."
Hòa Ngọc trả lời: "Là do kỹ thuật của anh không tốt nên mới thua dưới tay anh ta, không liên quan gì đến tôi cả."
Cậu ba: "Vậy khi nào thì chúng ta sẽ chơi tiếp?"
Hòa Ngọc: "Đến tối đi."
"Được thôi!" Giọng nói đầy kích động của cậu ba phát ra từ đằng xa.
Thính lực của cậu cả rất tốt, tuy rằng chỉ loáng thoáng, nhưng dường như cũng có thể nghe rõ.
Cho nên.
Thật sự chỉ là một sự trùng hợp sao?
Em ba muốn thắng được tiền của cậu Hòa này nhưng vì anh ta xen vào giữa chừng nên mới khiến anh ta thắng được một trăm năm mươi vạn của em ba?
Mà giờ phút này, cậu ba vốn đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của anh ta hạ thấp giọng, sốt ruột nói: "Hòa Ngọc, sao cậu có thể thua một trăm năm mươi vạn trước anh ta? Không phải là chúng ta cần thắng được tiền của anh ta sao?"
Hòa Ngọc liếc xéo anh ta một cái, giọng nói nhàn nhạt: "Cần câu đủ dài mới bắt được cá lớn, anh chưa từng nghe à?"
Cậu ba bỗng thấy hít thở không thông: "Lỡ như anh ta không mắc câu thì sao?"
Vậy chẳng phải là đang tặng không cho anh ta một trăm năm mươi vạn?!
Cậu ba quá đau lòng, dù một trăm năm mươi vạn không tính là nhiều, nhưng bọn họ có quan hệ cạnh tranh, hơn nữa người ở hành tinh tiền tệ coi tiền như mạng sống, nên không thể nào chấp nhận được kết quả như vậy.
Hòa Ngọc: "Không đâu, chỉ cần cậu phối hợp với tôi."
Dừng một chút, cậu lại bổ sung: "Đêm nay anh lại gom thêm ít tiền, muốn để anh cả của anh thất bại hoàn toàn, tối nay anh phải chuẩn bị thêm nhiều tiền một chút."
Cậu ba che túi tiền theo bản năng, bởi vì mỡ trên mặt khiến hai bên mắt như dồn về một chỗ lúc này đang tràn ngập ý cảnh giác: "Cậu không phải là người mà anh cả sắp xếp đến đấy chứ? Muốn lừa tiền của tôi à?"
Hòa Ngọc: "..."