Hòa Ngọc cười nhẹ, nói: "Chuẩn bị một trăm vạn, anh cả của anh sẽ thua năm trăm vạn. Chuẩn bị năm trăm vạn, anh của anh sẽ thua ba nghìn vạn. Chuẩn bị một nghìn vạn, anh của anh sẽ táng gia bại sản."
Vậy nên, tự mình lựa chọn đi.
Nói xong, Hòa Ngọc nhấc thùng đồ lên đi từng bước lớn về phía trước, không hề dừng lại.
Cậu đưa cho cậu ba ba sự lựa chọn. Ba sự lựa chọn này giống như một canh bạc, khiến cho lòng người ngứa ngáy, dù rõ ràng biết sẽ có bẫy, nhưng vẫn không thể khống chế được mà nghĩ... lỡ như thành công thì sao?
Đặt nhỏ được lớn, sẽ luôn có những người không kiềm chế được trước cám dỗ này.
Hòa Ngọc dùng chiêu "đánh bạc" ở mọi nơi, dùng với mọi người.
Khuôn mặt cậu ba tràn đầy sự bối rối.
Bình luận: "Tuy biết rằng Hòa Ngọc đang thả con săn sắt bắt con cá rô nhưng Thành Chiêu kiếm tiền quá nhanh còn trò này của cậu ấy quá chậm rồi."
Bình luận: "Đúng vậy, cậu ấy kiếm được tổng cộng là năm trăm vạn, đưa ra một trăm năm mươi vạn, vậy chỉ còn lại hơn ba trăm vạn, còn chưa bằng được số lẻ của Thành Chiêu ấy chứ."
Bình luận: "Cứ tiếp tục như vậy, Hòa Ngọc chắc chắn sẽ thua mất."
Đến tối, cậu ba lại gọi Hòa Ngọc. Vệ sĩ B bèn đưa người tới, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Vệ sĩ B đứng cách đó không xa, tiến gần tới chỗ của vệ sĩ A rồi liên tục cằn nhằn: "Cái tên ăn mày này được chiều chuộng thật đấy. Tối hôm qua cậu ba và anh ta ầm ĩ cả đêm. Cả ngày hôm nay lại mang theo anh ta bên cạnh, tối nay lại gọi anh ta tới, chậc chậc, quá ghê gớm."
Vệ sĩ A mặt không biến sắc, nói: "Đây là việc riêng của cậu ba."
Vệ sĩ B tiếp tục: "Nhưng mà tên ăn mày cũng giỏi thật, hôm qua phòng của cậu ba sáng đèn cả đêm. Thật không ngờ tới, tối qua vẫn còn là một tên ăn mày bẩn thỉu, hôm nay thoắt cái đã biến thành người được cậu ba sủng ái."
Vệ sĩ A nhìn không chớp mắt, dường như không thèm để ý.
Vệ sĩ B tiếp tục: "Buổi chiều cậu cả đến đây, có cả cậu ba và tên ăn mày kia ở riêng với nhau cả một buổi chiều. Trước kia, chỉ thấy cậu ba dẫn theo hồng nhan tri kỷ, lam nhan tri kỷ đến thăm cậu cả, đều sẽ xảy ra chuyện gì đó, vậy mà lần này có tên ăn mày kia lại không xảy ra chuyện gì..."
Vệ sĩ A nghe đến mức phiền, không phải chỉ là một tên ăn mày trở thành tình nhân của cậu ba thôi sao?
Không cần biết là ăn mày hay là tình nhân, cậu ta đều không có hứng thú.
Nhưng mà, mười phút sau, cậu cả cũng đến, đưa theo người hầu đi thẳng vào trong phòng của cậu ba.
Vệ sĩ B trợn tròn mắt đứng nhìn.
Cậu cả nhà Blair vốn không định tới đây, nhưng cả tối đều sốt ruột không chịu được.
Không thể không nói, đánh bạc thực sự rất dễ gây nghiện. Anh ta đã sai người làm theo vài bộ bài giống như bộ bài Poker, rồi giảng lại quy tắc cho người hầu nghe, để người hầu cùng chơi với mình.
Nhưng, vẫn rất nhàm chán.
Người hầu căn bản không có tiền, dù có bỏ mấy đồng cắc lẻ ra cậu cả cũng không để trong lòng. Càng chơi nhiều, anh ta lại càng nhớ tới sự k*ch th*ch khi chơi những ván bài lên đến hàng vạn, hàng chục vạn như buổi chiều.
Tưởng tượng đến cảnh cậu ba và Hòa Ngọc cũng đang chơi bài vào lúc này, anh ta liền cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo.
Buổi chiều khi đang đánh tới đoạn cao trào, Hòa Ngọc lại bảo dừng, cậu cả đương nhiên lại càng nhớ, càng nghĩ càng cảm thấy bứt rứt tay chân, không thể làm được việc khác.
Cuối cùng, thật sự chịu không nổi nữa, anh ta bèn tới tìm bọn họ.
Cậu cả biết có thể sẽ có vấn đề, vậy nên anh ta nghĩ.
Không phải là muốn lừa tiền của anh ta sao?
Vậy anh ta chỉ cần tìm ra được mục đích của bọn họ, chứng minh được bọn họ muốn lừa tiền, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
Anh ta đã thắng được một trăm năm mươi vạn rồi, cùng lắm thì đưa hết một trăm năm mươi vạn này ra đặt cược. Chỉ cần bọn họ tiếp tục để anh ta trao đổi chip, vậy thì chắc chắn là hai người này đã bắt tay với nhau để lừa tiền của anh ta.
Đến lúc đó anh ta sẽ vạch trần bọn họ, chế nhạo em ba.