Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 832

Sau khi thuyết phục được chính mình, tâm trạng cậu cả không còn ngứa ngáy khó chịu nữa. Anh ta cất từng bước lớn hướng thẳng tới phòng của cậu ba, quả nhiên, anh ta đã thuận lợi vào được phòng của cậu ba.

Ngay từ đầu cậu ba đã không muốn anh ta tham gia vào, là Hòa Ngọc nói: "Càng đông càng vui", anh ta mới có thể ở lại thành công, tham gia vào cùng với bọn họ.

Cậu ba của tối nay không giống với tối qua, cậu cả đã có sự chuẩn bị, hơn nữa trong lòng trước sau vẫn còn sự phòng bị.

Anh ta tin rằng, chỉ cần có thể nắm vững nhịp độ, thì sẽ không bị em ba lừa tiền nữa.

Tôi không nạp tiền, sao có thể bị lừa cơ chứ?

Đây chính là suy nghĩ tốt đẹp của anh ta.

Diễn biến bên ngoài phòng

Bên ngoài phòng, vệ sĩ A, vệ sĩ B đứng cách đó khá xa, có thể nhìn thấy động tĩnh ở trong phòng, nhưng lại không nghe được cuộc nói chuyện bên trong. Đây chính là địa điểm canh gác thích hợp nhất, cũng là nơi người hầu sẽ đứng đợi.

Không quấy rầy cậu ba, nhưng vẫn có năng lực bảo vệ cho cậu ba.

Trong những tình huống bình thường, đứng ở đây sẽ không thể nghe được cuộc nói chuyện ở bên trong, nhưng giọng nói của cậu cả và cậu ba đều không hề nhỏ, vệ sĩ A và B lại có năng lực rất mạnh, tai cũng rất thính, nên cũng loáng thoáng nghe được nội dung bên trong.

Cậu cả: "...Cho tôi... tham gia cùng..."

Cậu ba: "...Không được... không cho... ra ngoài ngay..."

Cậu cả: "...Tôi muốn tham gia cùng..."

Cậu ba: "...Nằm mơ đi..."

Hòa Ngọc: "Ở lại đi... cùng chơi... mới vui..."

Vệ sĩ B: "..."

Vệ sĩ A: "..."

Đây là nội dung mà họ có thể nghe được sao?

Tiếng cãi nhau trong phòng chợt ngừng lại, nhưng đèn vẫn sáng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động ở trong. Cậu cả và cậu ba chưa hề ra ngoài, cửa phòng vẫn đóng chặt.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ nghe được tiếng hô hoán của cậu ba.

Cũng chỉ một lát sau, bọn họ lại nghe được tiếng cười to của cậu ba, còn cậu cả thì hừ lạnh.

Lại thêm một lúc sau, bọn họ lại nghe được tiếng cậu cả cười to, còn cậu ba thì tức giận mắng.

Hai người đều trợn mắt há mồm.

Vệ sĩ A nuốt nước miếng, nhìn sang vệ sĩ B: "Cậu nói đúng, tên ăn mày đó đúng là cũng có bản lĩnh, cần phải tìm hiểu thật kỹ, cậu kể thêm cho tôi nghe đi."

Vệ sĩ B tràn đầy lo sợ: "Anh ta còn lợi hại hơn những gì tôi nghĩ trong đầu nữa!"

Sau trận "náo nhiệt" ngày hôm qua, đến hôm nay cậu ba đi đường mà vẫn có cảm giác như đang trên mây. Tối qua cậu ba lại cho gọi tên ăn mày đó lên, cậu cả cũng gia nhập cùng bọn họ.

Không được, không thể nghĩ thêm nữa.

Còn tiếp tục nghĩ nữa, bọn họ lại muốn tặng cho tên ăn mày đó một ngón tay cái.

Náo loạn cả một đêm.

Mãi đến sáng sớm cửa phòng mới mở ra, cậu cả có thêm một tầng quầng thâm dưới mắt, nhưng lại cười cười đi ra ngoài, tuy rằng đi đứng như người trên mây, nhưng tinh thần rất tốt, nghênh ngang đi lướt qua vệ sĩ A, vệ sĩ B lúc này còn đang cảm thấy đầy khiếp sợ.

Vệ sĩ A và B nhìn thấy cậu cả bước đi lâng lâng nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, cùng nhau giơ hai ngón cái lên, thầm hoan hô trong lòng.

Ăn mày lớn, cậu thật giỏi.

Bước chân của cậu cả rất nhẹ nhàng, nhìn lên phía trên trí não lúc này đã được chuyển thêm ba trăm vạn, càng thêm thỏa mãn, cũng có chút hối tiếc.

Nửa đường còn thắng được một nghìn hai trăm vạn, cuối cùng chỉ còn lại ba trăm vạn.

Tiếc thật, nếu như có được một nghìn hai trăm vạn kia, anh ta chắc chắn sẽ thắng lần so đấu tài sản này, cũng có thể giúp gia tộc thêm một phần.

Bình Luận (0)
Comment