Đôi mắt cậu ba đen láy, nhìn chằm chằm Hòa Ngọc, khuôn mặt mũm mĩm ủ rũ, giọng nói yếu ớt: "Hòa Ngọc, tôi chỉ sợ cậu thật sự do anh cả của tôi sai tới."
Rõ ràng kế hoạch là để lừa tiền cậu cả, nhưng cuối cùng anh ta lại là người thua tiền.
Tối hôm qua, Hòa Ngọc không phải là người chia bài, ba người họ đã chơi cùng nhau.
Hòa Ngọc làm nhà cái, giữa chừng thua rất nhiều, sau đó lấy lại được, cuối cùng chỉ thua một trăm nghìn tệ. Cậu cả đã thắng được ba triệu tệ, dường như chỉ có mình anh ta thua sạch.
Đây không phải là Hòa Ngọc cố ý lừa anh ta sao?
Bây giờ cậu ba thực sự nghĩ rằng Hòa Ngọc ở đây để lừa anh ta. Anh ta thua Hòa Ngọc năm triệu, viết một giấy nợ sáu triệu. Ngày hôm qua anh ta tin Hòa Ngọc, mượn được năm triệu, rồi mất ba triệu trong một đêm.
Thỏa thuận là anh ta chuẩn bị năm triệu, cậu cả sẽ mất ba mươi triệu.
Như biết anh ta đang nghĩ gì, Hòa Ngọc thản nhiên nói: "Không phải năm triệu tệ của anh còn chưa tiêu hết sao? Tôi với cậu cả nếu lừa anh sao anh không biết được."
Cậu ba: "..." Thật sự anh ta không biết được.
Hòa Ngọc đặt các quân bài và quân chip trên bàn, "cạch" một tiếng đóng hộp lại, mặt không chút thay đổi: "Nếu anh đã chuẩn bị năm triệu, điều đó có nghĩa là anh chỉ cần cậu cả thua ba mươi triệu. Ba ngày, cho tôi thời gian ba ngày, sau ba ngày anh ta sẽ mất ba mươi triệu."
"Thật à..." Giọng nói của cậu ba hơi ngập ngừng.
Khuôn mặt béo của anh ta phờ phạc, đôi mắt xanh đen, khi nheo mắt nhìn Hòa Ngọc, trong lòng tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Hòa Ngọc thản nhiên nhìn lại anh ta.
Cậu ba nhìn một chút, không hiểu sao thấy Hòa Ngọc rất đáng tin. Đối phương tính tình như vậy không phải Hòa Ngọc không nói dối, mà là giống như cậu khinh thường việc nói dối.
"Được, tôi tin cậu một lần nữa." Cậu ba cắn răng.
Không tin cũng không có cách nào, trước sau anh ta tiêu đến tám triệu, lại để cho cậu cả thắng thêm bốn triệu rưỡi, bây giờ sao có thể dừng lại được.
Nếu bây giờ anh ta dừng lại, chắc chắn anh ta sẽ thua trong cuộc cạnh tranh tài sản.
Hơn nữa anh ta lại không giết được Hòa Ngọc, chỉ có thể để Hòa Ngọc dắt mũi.
Hòa Ngọc đứng dậy, ngáp một cái: "Vậy anh đi ra ngoài đi, tôi đi ngủ, nghỉ ngơi lấy sức, tối nay đánh tiếp."
Cậu ba bị câu nói "tối nay đánh tiếp" làm cho quá phấn khích, theo bản năng đứng dậy, giọng nói kích động: "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, đêm nay chúng ta lại đánh tiếp, lấy tiền của cậu cả."
Nói xong, xoay người bước rời đi, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Sau khi đóng cửa lại, cậu ba đứng lại.
Khoan đã.
Không đúng, đây không phải phòng của anh ta sao?
Sao lại muốn anh ta đi ra, nhường phòng ngủ chính tốt như vậy cho Hòa Ngọc?
Cậu ba tức giận đến mức méo lệch cả mũi.
Anh ta giơ tay lên, theo bản năng muốn gõ cửa, nhưng lại thôi.
Tối nay đánh tiếp.
Không thèm tính, để Hòa Ngọc ngủ một giấc thật ngon, đêm nay sẽ cần đến cậu.
Nghĩ tới đây, cậu ba lại xoay người, nhấc chân sải bước rời đi, vừa đi vừa ra lệnh: "Dọn dẹp phòng ngủ thứ hai, tôi muốn ngủ một lát, trừ phi có chuyện về gia chủ, nếu không đừng quấy rầy tôi."
"Vâng." Đám người hầu vội vàng đáp ứng, lập tức đi chuẩn bị hầu hạ cậu ba đi ngủ.
Vệ sĩ A và vệ sĩ B vẫn cung kính đứng đó, mặt không biểu cảm, tinh thần nghiêm túc. Phòng ngủ thứ hai ở bên cạnh tòa nhà phụ, các vệ sĩ vẫn phải túc trực ở vị trí này, đây là vị trí cực kỳ lý tưởng có thể bao quát toàn bộ khu biệt thự của cậu ba.
Khi cậu ba bước vào tòa nhà phụ, hai người họ mới nhìn vào phòng ngủ chính cánh cửa đóng kín trong sự kinh ngạc.
Họ đã sai, họ đã đánh giá thấp người ăn xin kia.
Đây không chỉ là có chút bản lĩnh, mà là cực kỳ cực kỳ có bản lĩnh.
Ngay cả cậu ba là người có tính tình nóng nảy, xấu xa cũng nhường phòng ngủ chính cho kẻ ăn xin nghỉ ngơi, đây là điều chưa bao giờ xảy ra.
Biểu cảm hai người càng lúc càng kính sợ.