Cậu cả cắn răng, yêu cầu Hòa Ngọc đổi một triệu chip.
Thế nên, Hòa Ngọc đã đổi một triệu cho anh ta.
Cậu cả nhanh chóng thua thêm năm trăm nghìn, nhưng sau đó thì tình hình được cải thiện, vận may của cậu cả bắt đầu tốt lên. Nhưng vận may của cậu ba phía đối diện còn tốt hơn, đã "quá muộn" cho cậu cả chuyển đổi vận may.
Lại thua hết.
Nghĩ rằng vận may của mình đã chuyển biến tốt, anh ta không thể cầm lòng, lại đổi thêm một triệu.
Quả nhiên, một triệu lần thứ ba, cậu cả trở nên rất may mắn, nhanh chóng thắng được hơn ba triệu. Cậu ba ở phía đối diện không những thua hết số chip trong tay, mà còn đổi thêm một triệu chip nữa.
Cậu ba lầm bầm chửi rủa, nhưng cậu cả lại rất vui vẻ.
Đáng tiếc vận may dường như được chuyển dời về phía cậu ba vừa mới đổi chip. Cậu cả có trong tay hơn bốn triệu chip, nhanh chóng chỉ còn lại khoảng hai trăm nghìn.
Cuối cùng cậu cả cực kỳ may mắn, có bài rất đẹp. Ở phía đối diện cậu ba cũng có bài rất tốt, không ngừng theo.
Chip của cậu cả không theo kịp, nhưng nghĩ đến bài của mình, anh ta đổi thêm một triệu.
Nhất định phải tiếp tục.
Đây là một ván bài chắc chắn, nếu bỏ cuộc, anh ta sẽ chết chắc.
Quả nhiên, cậu cả đã thắng, ván này giúp anh ta kiếm được hơn một triệu tệ.
Khóe miệng cậu cả hiện lên nụ cười, cậu ba nóng nảy: "Cùng lắm chỉ mới hơn một triệu tệ, em còn chưa thua, tiếp tục đi."
Cậu cả cười nhạo, tất nhiên là tiếp tục.
Nửa tiếng sau.
Cậu ba lật bài, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha tôi thắng, em lại thắng, anh cả, nhận thua đi, anh không còn tiền."
Cậu cả nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào ván bài, vẻ mặt hung dữ.
Chút nữa thôi.
Chút nữa thôi là anh ta đã thắng rồi.
Anh ta không ngờ bài mình tốt như vậy, em ba lại có thể may mắn rút được bài thắng.
Cậu ba nghiến răng nghiến lợi: "Đổi tiếp một triệu chip."
Thế nên, lại một triệu nữa.
Không phải cậu cả đánh bài không giỏi, mà do cậu ba quá may mắn, vận bài lên cực kỳ tốt. Sau khi tiếp tục thua thêm một triệu, mặt cậu cả tối lại, âm u nhìn chằm chằm cậu ba ở đối diện đang tự mãn.
Cậu ba phấn khích không chỉ bởi vì cậu cả cắn câu, mà còn vì anh thắng.
Người ở hành tinh tiền tệ, cảm giác sung sướng khi kiếm tiền là không có gì bằng.
Bây giờ tiền anh ta kiếm được thực sự thuộc về anh ta, trước đây anh ta thua tiền hồi máu, sao có thể không vui?
Cậu ba sợ cậu cả từ bỏ, cho nên tiếp tục khích tướng: "Tiếp chứ, có bản lĩnh thì chúng ta tiếp tục đi."
Cậu cả còn chưa kịp nói, Hòa Ngọc đã đặt cây gậy trong tay xuống, cởi bao tay ra, bình tĩnh nói: "Tôi đề nghị anh nên dừng lại, cậu ba hôm nay may mắn, cậu cả không nên kích động, anh đã thua năm triệu."
Năm triệu.
Cậu cả giống như bị gõ tỉnh, lập tức toát mồ hôi lạnh, cả người không khỏe.
Anh ta đột ngột đứng dậy, nhìn Hòa Ngọc với vẻ u ám, rồi nhìn em ba với ánh mắt nghi ngờ nhưng anh ta không nói gì, vứt lại vài chip còn lại, quay người sải bước rời đi.
Cậu ba hoang mang trước sự tình này, mơ hồ chớp chớp mắt.
Sau khi xác định cậu cả đã rời đi, cậu ba đột nhiên đứng lên, không thể tin nhìn Hòa Ngọc: "Cậu nhắc nhở anh ấy, anh ấy đã kịp thời tỉnh táo lại, chúng ta sẽ không thể lừa tiền được nữa."
Cậu ba lại nghi ngờ rằng Hòa Ngọc được cậu cả gửi đến.
Anh ta đưa tay ra, nắm cổ áo Hòa Ngọc, kéo anh ta đến trước mặt mình, đôi mắt dữ tợn, đầy sát khí.
Mặc dù giết Hòa Ngọc không chết, nhưng anh ta có thể bắt người.
Lần này, cậu ba thực sự thấy rằng Hòa Ngọc có vấn đề.