Tuy nhiên vẻ mặt của Hòa Ngọc vẫn luôn bình tĩnh, cậu giơ ngón tay khớp xương rõ ràng, gõ gõ vào mu bàn tay của cậu ba, ra hiệu cho anh ta buông ra, giọng lạnh lùng: "Ngu ngốc, anh cho rằng tôi không ngăn cản anh ta, anh ta sẽ tiếp tục bị lừa sao?"
Cậu ba sửng sốt, vô thức buông tay.
Hòa Ngọc nhìn xuống đường viền cổ áo bị nhăn nheo vẻ chán ghét, ánh mắt nhìn về phía cậu ba cũng càng ngày càng lạnh lùng: "Anh cả anh thông minh hơn anh, cho dù tôi không ngăn cản anh ta, thua hai ba triệu anh ta cũng sẽ phản ứng, đến lúc đó, anh đừng nghĩ tới anh ta dính vào cờ bạc nữa."
Cậu ba vô thức suy nghĩ thuận theo Hòa Ngọc, xem ra là thật. Lúc nãy cậu cả có chút sững sờ, không biết đang suy nghĩ cái gì, cả người hơi trầm mặc.
Sau đó Hòa Ngọc nhắc nhở anh ta về năm triệu, phản ứng của anh ta cũng rất khác.
Vẻ mặt cậu ba do dự: "Liệu còn lừa được anh ta nữa không?"
Hòa Ngọc khẽ cười: "Không biết."
Cậu ba nghe vậy, đang muốn nổi giận, Hòa Ngọc thản nhiên nói: "Nhà anh không phải còn cậu hai sao?"
Cậu ba sửng sốt, ánh mắt mờ mịt: "Cậu nói tới anh ta làm gì, tên đó nhát gan lắm, lại không có bản lĩnh. Cậu đột nhiên nhắc đến anh ta làm gì?"
Như nghĩ tới điều gì, cậu ba tùy ý khoát khoát tay, không thèm đếm xỉa nói: "Không cần lo lắng cậu hai đâu, anh ta không có uy h**p gì. Mẹ anh ta chỉ là người hầu, bây giờ còn đang hầu hạ mẹ cậu cả, cho nên không có gì phải sợ cả."
Nói cách khác, cậu ba thấy cậu hai không có giá trị gì để tính kế, đối phương căn bản không có tiền, cũng không có tính uy h**p gì.
Hòa Ngọc khẽ cười: "Đêm nay gọi cậu hai tới, nếu như đêm nay cậu cả không tới, cũng nên tìm người khác chơi cùng, tránh cho anh ta nghĩ rằng chúng ta thích chơi đểu anh ta."
Cậu ba cau mày, rất khó hiểu: "Trong túi anh hai có khi còn không có đến nửa triệu. Cậu kêu anh ta tới đây làm gì?"
Hòa Ngọc liếc nhìn cậu ba, thản nhiên nói: "Rốt cuộc anh có muốn đạt được mục tiêu của mình không?"
Cậu ba: "..."
Cậu ta nghĩ, cũng nhất định phải đạt được mục đích.
Nếu bây giờ anh ta dừng lại, hoặc nếu cậu cả không sập bẫy, anh ta sẽ thua nặng.
Khi đang tranh đấu tài sản ở gia tộc, anh ta sẽ bị cậu cả đè bẹp, khi đó, quý sau không chỉ anh ta thiếu hụt tài nguyên mà mẹ anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
Cậu ba cắn răng: "Vậy thì tin cậu một lần cuối."
Đêm hôm đó, cậu hai bị cậu ba gọi vào phòng đánh bài.
Thật ra cậu hai không muốn. Từ nhỏ đến lớn, anh ta thường xuyên bị cậu cả với em ba kiếm chuyện, bởi vì mẹ anh ta là người hầu, không được yêu thương, trong nhà địa vị rất thấp, bất cứ ai cũng có thể bắt nạt anh ta.
Cậu cả, cậu ba có quan hệ cạnh tranh, động một chút là chục triệu, vài chục triệu.
Còn anh ta từ nhỏ đến lớn, chỉ được vài trăm nghìn.
Phải, đúng vậy, còn thấp hơn nửa triệu mà cậu ba dự đoán.
Đây cũng nhờ một phần mẹ anh ta cùng giúp tiết kiệm. Là một cậu chủ không được yêu thương, anh ta không những không có khoảng sân riêng, mà còn phải tự mình chi tiêu sinh hoạt, ăn uống, nhà ở, đi lại.
Người ở hành tinh tiền tệ chỉ nhận tiền không nhận người. Anh ta không có tiền cũng không có địa vị, chẳng những không thuê được vệ sĩ, còn phải chi tiêu dè sẻ tính từng bữa ăn trong phòng bếp, tiêu tiền đủ chỗ, lại không có cách kiếm được tiền, cuộc sống rất cực khổ.
Không có chuyện đó, nhà họ Blair sẽ chỉ thấy rằng anh ta không có năng lực, chẳng thể nào đứng ra xử lý giúp anh ta được.
Do đó, khi cậu ba gọi anh ta, phản ứng đầu tiên của anh ta là chắc chắn có mưu mô gì rồi.
Quả nhiên, cậu ba nhất quyết muốn chơi bài với anh ta, ép anh ta phải rút một trăm nghìn để đổi lấy chip, tham gia đánh bạc.
"Chơi bài" thì rất thú vị, nhưng phải có tiền.
Đây là một trăm nghìn.
Một lần lấy hơn phân nửa số tiền anh ta đã tiết kiệm được từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành nên tâm trạng cậu hai không được tốt.
Nhưng khi chơi bài vẫn rất nghiêm túc.
Những thẻ chip đều là tiền, anh ta hy vọng mình thua ít thôi.
Tuy nhiên, một đêm trôi qua.
Một trăm nghìn biến thành mười triệu. Lúc rạng sáng khi cậu hai rời khỏi phòng cậu ba, đầu óc mơ màng, trạng thái hoảng hốt.
Mắt anh ta ngờ nghệch, đi đứng loạng choạng, khuôn mặt thất thần.
Vệ sĩ A và vệ sĩ B: "..."
Cậu Hòa, đỉnh thật.
Sáng hôm sau
Từ khi trở về cậu cả vẫn luôn suy nghĩ, mặc dù thua năm triệu, nhưng trong đó thắng được bốn triệu rưỡi, tức là chỉ thua năm trăm nghìn.
Hơn nữa, do Hòa Ngọc đã ngăn cản anh ta tiếp tục.
Khi đó mặc dù anh ta rất hưng phấn, nhưng cũng lờ mờ thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Hòa Ngọc đã nói với anh ta rằng mình đã thua năm triệu.
Phản ứng đầu tiên của cậu cả là bị cậu ba lừa.
Vậy nên, anh ta mới liếc nhìn họ một cái, sau đó xoay người trở về chỗ của mình, cẩn thận suy nghĩ xem có vấn đề gì không.
Sau khi nghĩ kỹ lại, anh ta chợt nhận ra rằng mình thật ra chỉ mất năm trăm nghìn.
Điều khiến anh ta thực sự sợ hãi là trạng thái của anh ta lúc đó, nếu Hòa Ngọc không nói, anh ta có thể sẽ tiếp tục đổi chip và chơi tiếp.
Trò chơi tiền tệ này, đúng là khiến người ta bị nghiện.
Chính vì phát hiện này, buổi tối anh ta không có đi chỗ của cậu ba nữa.
Cho dù cậu ba không phải cố ý gài bẫy thì cái cảnh lâm vào mê muội cờ bạc cũng rất đáng sợ. Cậu cả nhạy bén nhận thấy được nguy hiểm.
Buổi tối anh ta không đi, lại nghe được cậu hai đã đến đó.
Anh ta sửng sốt một hồi, nhưng cũng không có quá để ý. Thắng được tiền thì rất tốt, nhưng nếu thua nhiều quá thì cũng không tốt.
Đêm hôm đó, cậu cả trằn trọc không yên, đầu óc chỉ nghĩ đến những ván bài, ngủ không ngon giấc.
Nhiều lần thức giấc giữa chừng, muốn đi tìm em ba, nhưng đành kìm lại.
Quyết tâm muốn bỏ bài bạc.
Nhịn đến rạng sáng, nghe được một tin tức khác.
"Em hai thắng được mười triệu sao?"
Cậu cả đứng phắt lên, không thể tin được.