Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 839

Người hầu run rẩy lo sợ: "Đúng vậy ạ, tin này đã truyền khắp nơi rằng cậu hai kiếm được mười triệu, ngay cả bà chủ cũng đang hỏi chuyện gì xảy ra."

Cậu cả bỗng cảm thấy đau đầu không biết vì sao.

Anh ta chỉ thua mất năm trăm nghìn, nhưng cậu hai lại thắng được mười triệu. Điều đó cho thấy cả cậu ba và Hòa Ngọc đều rất giàu có.

Lại nghĩ đến mình đáng lẽ có thể thắng được mười hai triệu, cuối cùng lại thua mất năm trăm nghìn.

Cậu cả vô cùng đau lòng, cũng rất tiếc nuối, khắp đầu đều nghĩ lúc anh ta kiếm được mười hai triệu thì nên dừng lại đúng lúc.

Lần sau, anh ta nhất định không tham lam.

Không ngờ lại thật sự có người có thể thắng được mười triệu!!

Đó là mười triệu đấy, khi họ tranh đấu so sánh tài sản trong dòng họ, thứ dùng để so sánh là giá trị gia tăng tài sản. Giá trị gia tăng tài sản của chính anh ta trong quý này hình như phải thiếu chút nữa mới đạt đến mười triệu?

Cậu hai đã có mười triệu rồi!

Lần tranh tài này của bọn họ, chẳng lẽ anh ta sẽ bị cậu hai đánh bại sao?

Nếu lúc trước cậu cả chỉ coi cờ bạc là một trò chơi, thì bây giờ, anh ta thực sự cảm thấy rằng đó cũng có thể là một công việc kinh doanh, một cách kiếm ra tiền...

Hơn nữa, nếu anh ta may mắn thì còn có thể kiếm được còn nhiều tiền hơn.

Cậu cả bắt đầu rục rịch.

Lúc này, một người hầu khác vội vàng đi vào, kích động nói: "Cậu cả, quản gia vừa rồi đã đi tìm cậu hai, chuyện này có lẽ sẽ đến tai gia chủ."

"Cái gì?" Cậu cả cực kỳ hoảng sợ.

Từ trước đến nay luôn là anh ta tranh đấu với cậu ba, hơn nữa số lần anh ta thắng được nhiều hơn. Lần này anh ta nắm chắc phần thắng, nhưng cậu hai bất ngờ nổi lên, lấy được sự chú ý của gia chủ với mười triệu.

Chẳng lẽ mỗi quý trong tương lai, tài nguyên sẽ được chia đều cho ba người hay sao?

Cậu cả không thể chấp nhận điều đó.

Huống chi mẹ của cậu hai vẫn luôn bị mẹ của anh ta sai khiến. Nếu để cậu hai vùng lên, mẹ của anh ta nhất định sẽ khó chịu.

Anh ta đập bàn, lớn tiếng nói: "Phái người để mắt tới cậu hai và cậu Hòa, đợi đến khi họ nghỉ ngơi xong thì lập tức đến báo cáo ngay cho tôi."

"Vâng!"

Bên trong phòng của cậu ba

Cậu ba đang bấm vào huyệt nhân trung, hơi thở dồn dập không ổn định, giọng nói run rẩy: "Mười triệu, anh ta thắng mười triệu, chuyện gì xảy ra, sao mày lại để anh ta thắng được mười triệu chứ?"

Mười triệu này toàn bộ đều do một mình anh ta gom góp. Vốn dĩ anh ta có năm triệu, sau đó lén lấy thêm năm triệu để thắng cậu cả. Kết quả chỉ trong một đêm đã mất hết vào tay cậu hai.

Hời cho cậu hai, mà anh ta thì không còn một xu nào.

Cậu ba lại một lần nữa cảm giác mình có lẽ đã giẫm phải bẫy, hơi thở có chút gấp gáp, toàn thân không khỏe chút nào.

Hòa Ngọc khá bình tĩnh: "Yên tâm đi, chỉ là mười triệu mà thôi."

Chỉ là?!

Đó là mười triệu của anh ta đấy!!

Cậu ba điên cuồng gầm lên trong lòng, nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc với đôi mắt có thể ăn thịt người.

Hòa Ngọc rất bình tĩnh, đứng dậy, chậm rãi thu dọn hộp đen, nhàn nhạt nói: "Lời tôi hứa với anh mãi mãi có hiệu lực, sẽ làm cho cậu cả bị thua mất ba mươi triệu."

Cậu vừa dứt lời đã có người lặng lẽ đến báo cáo: "Cậu cả phái người theo dõi chúng ta, nói chờ ngài cùng cậu Hòa nghỉ ngơi tốt sẽ tới chơi với ngài."

Đôi mắt của cậu ba sáng lên.

Khi báo tin cho Hòa Ngọc, anh ta lập tức phấn khích, lấy lại tinh thần, đẩy người hầu ra, tự mình đứng dậy: "Cậu cả hình như lại có hứng thú rồi, bây giờ để anh ta qua đây đi."

"Đợi đã." Hòa Ngọc ngăn lại.

Cậu ba nghi hoặc nhìn cậu: "Cậu muốn làm gì?"

Hòa Ngọc đi về phía giường, bóng lưng bình tĩnh, giọng nói mang theo tia buồn ngủ: "Gấp gáp quá dễ đánh rắn động cỏ, anh kiên nhẫn chút đi."

Cậu ba: "..." Lý do này còn tạm được.

Bình luận: "Thật ra, có lẽ điều đầu tiên mới là sự thật."

Bình luận: "Đúng vậy, tuyển thủ số 2333 của Trái Đất, Hòa Ngọc, không thể dùng lẽ thường để phân tích, ha ha ha ha."

Bình luận: "Cậu ta giằng co nhiều ngày như vậy, nhưng cuối cùng lại không có được gì, toàn bộ tiền đều về tay cậu hai, không biết Hòa Ngọc định làm gì."

Bình luận: "Cho dù làm gì thì cũng chậm hơn Thành Chiêu lắm rồi."

Bình Luận (0)
Comment