Bình luận: "Tiêu rồi, nếu Hòa Ngọc không trả ba trăm triệu này, nhà họ Thư chắc chắn sẽ nghĩ cậu ta là kẻ lừa đảo."
Hòa Ngọc cũng nhận ra, trong chốc lát nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó coi: "Vẻ mặt này của anh là ý gì? Gia chủ nhà họ Thư, tuy tôi vẫn luôn khiêm nhường với anh nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể khinh thường tôi."
Một thiếu gia đến từ gia tộc giàu có hơn, sao có thể mặc người khác khinh thường?
Cậu ta thở dài một hơi, đứng dậy: "Tôi nhíu mày vì nhận ra trên người chỉ còn một trăm triệu, số còn lại đã dùng để mua sản nghiệp nhà họ Blair rồi."
Cậu ta cười lạnh: "Không phải chỉ là ba trăm triệu thôi sao? Tôi sẽ thế chấp sản nghiệp nhà họ Blair cho anh trước, đợi ngày mai tiền của nhà tôi đến tôi sẽ chuộc lại sau."
Nói xong, không đợi gia chủ nhà họ Thư kịp phản ứng liền trực tiếp cầm trí não lên, chuyển cho gã một trăm triệu.
Cậu ta mở trí não, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, lạnh lùng nói: "Tôi vừa mua một vài sản nghiệp của nhà họ Blair, tôi giao cho anh hai triệu tài sản, anh có thể tự chọn, cũng có thể..."
Gia chủ nhà họ Thư cuối cùng cũng kịp phản ứng, lập tức duỗi tay nắm lấy cổ tay của Hòa Ngọc, ngăn cản thao tác của cậu, ngữ khí dồn dập: "Không không không, cậu Hòa, cậu hiểu nhầm rồi, sao tôi có thể nghi ngờ cậu chứ? Cậu là người nhà họ Blair giới thiệu mà. Hơn nữa, cậu sắp mở sòng bạc ở thành phố A, vậy nên mọi người đều là đối tác, không cần phải làm như vậy."
Gia chủ nhà họ Thư là nô lệ của đồng tiền, gã bán tài sản cho Hòa Ngọc chắc chắn là vì Hòa Ngọc đưa ra cái giá khiến gã động lòng.
Suy cho cùng, sản nghiệp có giá trị hơn tiền nhiều.
Nếu bây giờ Hòa Ngọc thế chấp cho gã hai trăm triệu sản nghiệp của nhà họ Blair, tuy nhà họ Thư được lợi nhưng sẽ hoàn toàn đắc tội với Hòa Ngọc, sau này muốn kiếm tiền cùng nhau cũng khó.
Nhìn một trăm triệu vừa về tài khoản, gia chủ nhà họ Thư vô cùng chân thành: "Không gấp, thật sự không gấp. Tôi tin tưởng cậu Hòa, cũng rất muốn làm bạn với cậu. Hai trăm triệu còn lại cứ trả bằng chip đi, lúc nào sòng bạc của cậu chủ Hòa khai trương, tôi nhất định sẽ đến ủng hộ."
Tay Hòa Ngọc bị gã giữ lại, đương nhiên không thể tiếp tục thao tác nữa. Cậu nghiêng đầu, vẻ mặt hoài nghi: "Thật sao?"
Gia chủ nhà họ Thư vô cùng quả quyết: "Thật."
Hòa Ngọc cười: "Vậy cũng được, ngày kia sòng bạc mở cửa, quản gia sẽ chuyển 5 tỷ cho tôi, đến lúc đó gia chủ nhà họ Thư muốn tới chơi hay đổi tiền đều được."
Gia chủ nhà họ Thư nghe xong liền cười híp cả mắt, gương mặt già nua cười lên giống như một đóa hoa cúc: "Được, được, ba ngày sau nhất định sẽ tới ủng hộ."
Năm tỷ!
Trời ơi, nếu gã thắng nhiều hơn một chút, chẳng phải sẽ có thể trở thành gia tộc đứng đầu thành phố A sao?
Gia chủ nhà họ Thư vô cùng tin tưởng vào vận may của mình.
Gã quyết định rồi, tối nay sẽ luyện tập cùng người trong gia tộc, tập các kỹ năng đánh bài cả đêm, ngày kia cố gắng thắng một món tiền lớn.
Còn chuyện Hòa Ngọc có phải tên lừa đảo hay không?
Đùa gì chứ, người gia chủ nhà họ Blair giới thiệu, hơn nữa nhà họ Blair còn đưa cửa hàng tốt nhất cho Hòa Ngọc dùng, chiều nay đã bắt đầu gióng trống khua chiêng sửa sang, chắc chắn không thể là giả.
Kể cả những điều này là giả, một trăm triệu trong tay gã cũng không thể là giả được.
Đây cũng không phải là một trăm triệu nói suông.
Không đúng, là ba trăm triệu, chip cũng tính là tiền.
Ngày kia đến sòng bạc không cần vội vàng đổi tiền, có thể thắng thêm rồi đổi một thể.