Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 855

Gia chủ nhà họ Thư vô cùng đắc chí dẫn người rời đi, ân cần đóng cửa giúp Hòa Ngọc. Còn thêm hai đầy tớ xinh đẹp, một nam một nữ cung kính đợi ở hành lang, khi nào Hòa Ngọc cần thì có thể gọi vào.

Sau khi người rời đi, Tiểu Thạch Đầu ngồi bệt xuống đất, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chân nhũn đến mức không còn cảm giác.

Hòa Ngọc bình thản ngồi trên sô pha, gác đôi chân thon dài lên trên bàn trà, để tay lên thành ghế, vẻ mặt đầy hài lòng và mãn nguyện, trông vô cùng thong dong.

Tiểu Thạch Đầu: "Vừa nãy suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn rồi, anh chỉ có một triệu."

Hòa Ngọc nhìn cậu bé một cái, nhàn nhạt nói: "Không đủ thì lấy tài sản của nhà họ Blair quyết toán cho gã."

Tiểu Thạch Đầu: "..."

Cậu bé trừng lớn mắt, không thể tin nổi: "Nếu anh dám mang tài sản nhà họ Blair ra quyết toán cho gã, người nhà họ Thư sẽ lập tức tới tiếp quản, vậy chuyện anh thắng nhà họ Blair ba trăm triệu cũng sẽ bại lộ."

Hòa Ngọc vẫn thong dong như cũ, duỗi tay ra ngắt một quả nho bỏ vào miệng, giọng điệu hàm hồ: "Bây giờ chẳng phải không sao rồi à? Anh vốn dĩ chỉ định đưa gã một trăm triệu và hai trăm triệu chíp."

Tiểu Thạch Đầu tuy còn bé nhưng đã rất hiểu chuyện, khuôn mặt nhăn lại giống như cái bánh bao, cố gắng hiểu suy nghĩ của Hòa Ngọc, giọng nói nghiêm túc: "Anh muốn dùng hai trăm triệu đó dụ gã đến sòng bạc?"

Hòa Ngọc búng tay: "Thông minh, có thể huấn luyện được."

Hai trăm triệu chip bây giờ tương đương với hai trăm triệu, nhưng đến khi vào sòng bài, hai trăm triệu chip cũng chỉ là chip. Lúc đánh bài chip không hề quan trọng, rất dễ phung phí.

Mặt Tiểu Thạch Đầu vẫn nhăn như trước, hết sức không đồng ý: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn tiền, ba trăm triệu vẫn chưa đủ sao?"

Nếu là cậu bé thì đã sớm ôm tiền chạy trốn rồi, sao dám tiếp tục ở lại thành phố A chứ?

Còn mở sòng bài nữa.

Hòa Ngọc lắc đầu: "Chưa đủ."

Cậu lấy danh sách phú hào từ trong trí não ra, chỉ một cái tên ở giữa bảng: "Anh phải giàu hơn cậu ta."

Tiểu Thạch Đầu nhìn danh sách, đồng tử chấn động trong chốc lát. Thành Chiêu, tài sản 1 tỷ.

Mà trong lúc cậu bé xem, tên của Thành Chiêu đã tiến lên trước hai bậc, biến thành: Thành Chiêu, tài sản 1,1 tỷ.

Vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, số tài sản vẫn không ngừng tăng.

Tiểu Thạch Đầu: "..."

Cậu bé bỗng nhiên nhớ đến "ý nghĩ viển vông" ban đầu của Hòa Ngọc, nheo mắt: "Anh thực sự muốn kiếm hơn trăm tỷ sao?"

Hòa Ngọc gật đầu: "Đương nhiên."

Tiểu Thạch Đầu nuốt nước bọt, sau đó duỗi tay ra: "Anh trả số tiền em nên nhận được cho em đi, em không đi gây chuyện với anh nữa đâu."

Cậu bé muốn rời đi.

Hòa Ngọc đang đắc tội với tất cả phú hào.

Con đường này một đi không trở lại, cậu bé không muốn đi cùng Hòa Ngọc. 

Làm vậy quá đáng sợ, quá nguy hiểm, cậu bé chỉ muốn trốn đi thật xa, cầm chút tiền sống một cuộc sống tốt hơn.

Nghe xong Hòa Ngọc nghiêng người, đưa trí nhớ đến trước mặt Tiểu Thạch Đầu, một khuôn mặt đẹp trai và một viên đá cao khoảng vài cm, cậu cười nhẹ: "Chỉ sợ là không được, nếu anh bỏ thất bại, gia chủ nhà họ Blair nhất định sẽ rất tức giận, gã sẽ tìm em trút giận."

Khuôn mặt đẹp trai, khóe miệng tươi cười như vậy lại nói ra những lời lạnh lùng này.

Mặt Tiểu Thạch Đầu trắng bệch.

Thuyền này quả nhiên dễ lên không dễ xuống.

Hòa Ngọc nghiêng đầu, hơi nheo mắt, kính đặt trên cánh mũi, mắt hạnh cong cong, duỗi ngón tay mảnh khảnh nhưng các đốt rõ ràng ra, chạm nhẹ vào đầu mũi của Tiểu Thạch Đầu.

Cậu cười xán lạn, giọng điệu đầy mê hoặc: "Cố học xáo bài, chia bài cho tốt, tài sản sau này của anh đều chia cho cậu. Bây giờ lấy chút tiền rồi rời đi có tác dụng gì chứ? Cậu không muốn lấy 10 tỷ, 50 tỷ hay 100 tỷ sao?"

Tuy Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ nhưng ở hành tinh tiền tệ toàn người độc ác này, không có ai không tham lam.

Mười tỷ, một trăm tỷ.

Cậu bé nuốt nước bọt, theo bản năng gật đầu: "Vâng."

Hòa Ngọc càng cười tươi hơn.

Bình luận: "Giấc mơ này thật đẹp."

Bình luận: "Đến tôi còn cảm thấy việc này rất hấp dẫn, ai có thể từ chối Hòa Ngọc chứ?"

Bình luận: "Nếu cậu ta cười dụ dỗ tôi như vậy, kể cả có phải chết thì tôi vẫn sẽ làm theo."

Hòa Ngọc: "Tiểu Thạch Đầu, đến đây, anh dạy em thành một người chia bài xuất sắc."

Bình Luận (0)
Comment