Gia chủ nhà Blair: "..."
Bàn tay của gã siết chặt lại, mắt trừng lớn: "Mất ba trăm triệu, muốn g**t ch*t tôi đấy à!"
Quản gia tiếp tục an ủi: "Gia chủ yên tâm, cậu Hòa vẫn còn đang ở thành phố A. Chỉ cần cậu ta còn ở đó, chúng ta cũng có thể dùng cách tương tự để lấy đi ba trăm triệu của cậu ta, nhà họ Thư có thể thắng được ba trăm triệu, chúng ta cũng có thể."
Gia chủ nhà Blair gật đầu, rồi lại điên cuồng lắc đầu.
Gương mặt gã đầy vẻ đau xót: "Nhà họ Thư thắng ba trăm triệu của Hòa Ngọc là ở ván đặt cược. Đặt cược có lúc thua lúc thắng, không được, tôi sẽ không cược với cậu ta, tôi không chấp nhận được việc bị thua, cho dù là thua ít thắng nhiều."
Chỉ cần là tiền còn ở trong tay thì gã chắc chắn sẽ không để mất đi.
Thế nên là cho dù thắng được mười triệu, thua năm triệu, cuối cùng thu lại được năm triệu thì gã cũng không thể nào chấp nhận được.
Gã không cho phép chuyện này xảy ra.
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của thần giữ của gia chủ nhà Blair, là tính cách chân thật nhất của các gia tộc phú hào.
Quản gia lại tiếp tục khuyên giải: "Vậy hãy dùng những cách khác, đợi đến lúc tìm được ẩn tình bên trong, chúng ta sẽ giết cậu ta một cách thần không biết quỷ không hay, rồi cướp tiền."
Gia chủ nhà Blair cực kỳ ủng hộ ý tưởng này, bèn gật đầu thật mạnh.
Hy vọng Hòa Ngọc vẫn còn đủ tiền để cho gã cướp, thám tử của nhà Blair vẫn đang đi thăm dò tình hình, đợi đến khi tìm được ra lai lịch của Hòa Ngọc thì sẽ ra tay ngay lập tức.
Gã được quản gia đỡ nằm xuống, lại rầu rĩ than một câu: "Tôi đã để lỡ mất ba trăm triệu!"
Mà gia chủ nhà Blair vốn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ khi "bỏ lỡ mất ba trăm" vẫn chưa phát hiện ra rằng, ba đứa con trai thường ngày đều muốn giành được hảo cảm của gã giờ phút này đều đang im phăng phắc, không hề ló đầu xuất hiện, không có đứa nào đến trước mặt gã để ra vẻ tồn tại cả.
Gã cũng không biết, ba đứa con trai bình thường đấu đá nhau vô cùng tàn nhẫn của gã đang chụm đầu lại một chỗ, khe khẽ thì thầm với nhau.
Ba anh em nhà Blair bàn kế hoạch
Cậu cả: "Hòa Ngọc thua nhà họ Thư ba trăm triệu đấy!"
Cậu hai: "Cậu ta phải nhiều tiền đến mức nào chứ."
Cậu ba: "... Cậu ta không có tiền, ba trăm triệu đó đều là của chúng ta đấy."
Cậu cả và cậu hai đồng thời nhìn về phía cậu ba, cậu ba dừng lại một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật, nói rõ ràng về thân thế của Hòa Ngọc.
Sau đó, anh ta lập tức bị cậu cả và cậu hai hội đồng một trận, hai người chỉ tiếc không thể đánh chết anh ta, nhưng vì vẫn cần nên phải cố nín lại.
Đánh xong, cậu ba mặt mũi bầm dập, vừa xoa bên mặt bị đánh thâm tím, vừa hạ thấp giọng nói: "Xem ra cậu ta không phải là người của cha, nếu không ba trăm triệu kia đã không tới tay của nhà họ Thư."
Với tính cách đó của ông cụ, sao có thể để cho tiền của nhà mình rơi vào túi tiền của nhà khác chứ?
Dù là vì mục đích gì cũng không được.
Ba trăm triệu, ông cụ không nỡ, chỉ có thể nói rằng Hòa Ngọc không có quan hệ gì với ông cụ cả.
Cậu hai: "Vậy đây chính là cơ hội của chúng ta, chúng ta phải hành động trước khi gia chủ tìm được nguồn gốc của ba trăm triệu kia, mau chóng mang tiền quay về, nếu không..."
Nghĩ đến tính tình của ông cụ, cả ba người cùng run sợ.
Không được!
Tuyệt đối không thể để ông cụ biết được!
Cậu cả hít vào một hơi, hạ quyết tâm: "Hòa Ngọc muốn mở một sòng bạc, vậy chúng ta góp một ít tiền rồi đi tìm cậu ta, nhất định phải thắng được ba trăm triệu kia mang về."
Cậu ba: "Người đâu, cầm bài Poker ra đây."
Anh ta nhìn về phía anh cả và anh hai, hạ giọng: "Chúng ta luyện tập trước đi, luyện đến khi kỹ thuật thành thục rồi mới đi tìm cậu ta."
"Ừ!"
Bình luận của khán giả đầy châm chọc:
"Hahahaha"
"Hôm nay cũng là ngày hy vọng gia chủ nhà Blair sẽ biết được chân tướng."
"Hòa Ngọc thắng bài không phải dựa vào kỹ năng, người nhà họ Thư và nhà họ Blair đều đang tập để nâng cao kỹ năng nữa. Hòa Ngọc còn đang dạy Tiểu Thạch Đầu các kiểu chơi bẩn kia kìa."
"Tốc độ của Hòa Ngọc chậm thật đấy, Thành Chiêu đã tới hơn chục tỉ rồi, Hòa Ngọc vất vả lắm mới được ba trăm triệu, cũng chẳng khác gì là không có."
Những người khác luyện kỹ năng đánh bài, còn Hòa Ngọc dạy Tiểu Thạch Đầu chơi bẩn.
Ừm, cũng khá hợp lý đấy chứ.