Liên Bang Chính Phủ
Joe nhìn màn hình mà không hiểu nổi, rốt cuộc Hòa Ngọc có ý đồ gì đây? Cược như vậy, thật sự có thể giúp cho cậu ta đuổi kịp lượng tài sản của Thành Chiêu sao?
Lúc đầu ông ta cho rằng Hòa Ngọc không biết tiến độ của Thành Chiêu, nhưng sau khi phát hành "Khóa học tăng năng lực chiến đấu", Hòa Ngọc đã biết tiến độ của Thành Chiêu, thậm chí còn dạy Tiểu Thạch Đầu nữa.
Với tình hình này, sao cậu ta vẫn chưa lo lắng? Joe không hiểu nổi.
Trong lúc nói chuyện, Larry liên tục vây lấy Joe, muốn cá cược cùng ông ta lần nữa. Tất nhiên là Larry muốn cược Hòa Ngọc thắng.
Từ sau khi ông ta thắng được một triệu ở đây, Larry thường xuyên khuyên ông ta nên cá cược một lần nữa, lần nào cũng có liên quan với Hòa Ngọc.
Nhưng cho dù Hòa Ngọc có rơi vào nguy hiểm, Joe cũng không hề cá cược với Larry.
Nhưng mà lần này, hình như có thể thử xem sao?
Hòa Ngọc mở một sòng bạc ở trong phó bản, ông ta cũng thử đánh cược cùng Larry một phen.
Mặc dù Hòa Ngọc là người rất khó đoán nhưng Thành Chiêu đã có một ưu thế nhất định và đang đi rất đúng hướng. Ông ta thực sự không nghĩ được Hòa Ngọc sẽ sử dụng dòng bạc này như thế nào, để có thể kiếm được số tiền mà Thành Chiêu có thể kiếm được.
Thế là, Joe đang nói chuyện với mọi người cũng quay lại trả lời Larry:
[Cá cược đi, một triệu, tôi đặt Thành Chiêu thắng.]
Bảy giờ tối
Hòa Ngọc theo dõi quá trình trang hoàng sòng bạc trên trí não, không thể không thừa nhận, khoa học công nghệ của Liên Bang rất phát triển, cậu muốn gì thì nó đều có thể làm ra thứ giống y hệt như vậy.
Khoa học kỹ thuật phát triển, cộng thêm việc ở hành tinh tiền tài thì mọi thứ đều được coi như tiền, chỉ cần chịu chi tiền, thì sẽ không có việc gì là không thể.
Ngày mai chỉ cần phỏng vấn một số công nhân, rồi bồi dưỡng cho từng người, khai trương cửa hàng vào ngày hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tiểu Thạch Đầu vô cùng lo lắng: "Bây giờ chúng ta không có tiền, làm sao khai trương được sòng bạc đây, làm sao kết toán lương cho đội xây dựng đây?"
Cậu bé vẫn không thể quen với dáng vẻ ung dung thản nhiên của Hòa Ngọc, dường như mọi thứ đều không đáng nhắc đến đối với cậu.
Chuyện này khiến cho một đứa trẻ như cậu nhóc lo lắng rất nhiều.
Hòa Ngọc với tay, vỗ đầu Tiểu Thạch Đầu một cái rồi bình tĩnh nói: "Trẻ con suy nghĩ nhiều sẽ không cao được đâu, nhóc không cần phải quan tâm đến những chuyện này."
Dừng lại một chút, cậu cười khẽ: "Tiền thì không thiếu, người mang tiền đến sắp tới nơi rồi."
Tiểu Thạch Đầu: "?"
"Cộc cộc..."
Có người gõ cửa.
Hòa Ngọc gật đầu: "Mở cửa, đây là người mang tiền đến đấy."
Tiểu Thạch Đầu vẫn đi mở cửa dù cả đầu tràn đầy mông lung, ngoài cửa, là người nhà họ Thư cùng với... người nhà họ Nam.
Sắc mặt của người nhà họ Thư không được tự nhiên lắm, ánh mắt mang theo sự bất mãn không vui. Khó khăn lắm bọn họ mới có cơ hội trèo cao như vậy, vậy mà người nhà họ Nam lại cứ xông ra bằng được!
Địa vị hiện tại của nhà họ Thư không cao bằng nhà họ Nam, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Ánh mắt của chủ nhà họ Thư như sáng lên, sâu trong đáy mắt còn mang theo sự tàn nhẫn thâm độc... nhà họ Thư hiện tại đúng là không so được với nhà họ Nam, nhưng điều này không có nghĩa là sau nay cũng sẽ kém như vậy, đến lúc đó gã nhất định sẽ dìm nhà họ Nam xuống tận đáy!