Văn phòng hiệu trưởng.
"Cốc cốc -" Có người gõ cửa.
Hiệu trưởng mở cửa, trước cửa, Hòa Ngọc lười biếng dựa lên cạnh cửa, rõ ràng nhìn có vẻ gầy yếu nhưng trong mắt cậu lại có một sức hút khiến cho người ta không thể bỏ qua.
"Sao vậy...? Thực nghiệm của cậu có tiến triển?" Hiệu trưởng không kiên nhẫn nói. Dưới mắt ông ấy xanh đen, hiển nhiên là chuyện gần đây đã làm cho ông ấy sứt đầu mẻ trán, cho nên tính tình cũng trở nên cáu kỉnh.
Hòa Ngọc khẽ cười: "Hiệu trưởng, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông, có thể vào nói không?" Là một câu hỏi, nhưng thái độ nghiêm túc của cậu làm cho người ta khó có thể từ chối.
Hiệu trưởng không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến thực nghiệm của Hòa Ngọc cùng với rắc rối ở trường đào tạo Lê Minh, ông ta lùi về phía sau một bước, xoay người: "Được, mau vào đi."
Nhưng mà, ngay lúc ông ấy xoay người, cơ thể của Hòa Ngọc chợt lướt đi, một người khác xuất hiện, dùng một món trang bị đập vào đầu của hiệu trưởng, hiệu trưởng ngã xuống.
Trấn Tinh đón được hiệu trưởng, lấy trí não ném cho Quỳnh bước vào phía sau.
Quỳnh huýt sáo: "Đẹp đấy!"
Hòa Ngọc đứng thẳng: "Nắm chắc thời gian đi, thời gian của chúng ta không nhiều đâu."
Trí não có cơ chế bảo vệ, thậm chí bọn họ còn không dám đánh gục hiệu trưởng, chỉ có thể dùng trang bị đặc biệt của Trấn Tinh khiến ông ta tạm thời tê liệt, nhưng trí não thoát khỏi chủ nhân một tiếng thì cũng sẽ tự động báo nguy, gọi chủ nhân tỉnh dậy — Thời gian cấp bách.
Quỳnh đã đoán được trước: "Yên tâm, cỗ máy của tôi vào đi."
Thành Chiêu, Nguyên Trạch đẩy "hai cỗ máy" tiến vào, cơ cấu của cỗ máy này vô cùng đẹp, có tay có chân, nhưng khi được tháo rời, còn có một vài sợi dây không biết từ chỗ nào kéo xuống, kết nối các linh kiện lại với nhau.
Annie và Đường Kha ôm đầu máy của Eugene và Cách Đới. Đầu vẫn dùng sợi dây nối liền với hai cỗ máy, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Eugene đen mặt: "Hòa Ngọc, tốt nhất kế hoạch của cậu nên hữu hiệu!"
Hòa Ngọc cầm lấy đầu của gã, ôm vào trong ngực cẩn thận cúi đầu nhìn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Eugene bị nhìn đến mức sởn tóc gáy: "Cậu làm sao đó?"
Hòa Ngọc: "Tôi thấy người của tinh cầu các anh... cũng thật dễ dùng, vừa có thể đánh vừa có thể sử dụng, có thể ghép lại còn có thể tách ra, thứ tốt nha."
"Cậu mới là thứ gì đó!" Cái đầu của Cách Đới mắng.
Hòa Ngọc: "Ồ, vậy anh không phải thứ gì à?"
Cách Đới: "Tôi đương nhiên là thứ —" Giọng nói đột nhiên im bặt, gã trừng mắt nhìn Hòa Ngọc, giống như phun ra lửa.
Hòa Ngọc xoa xoa đầu Eugene: "Thân thế cũng không có nữa, thành thật chút đi."
Eugene không phục: "Ăn nói ngu xuẩn là Cách Đới, cậu xoa đầu của tôi làm gì!"
Vẻ mặt của Hòa Ngọc nghiêm túc: "Có lẽ là đầu của anh thông minh hơn một chút á."
Cách Đới: "???"
Eugene: "..." Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà không biết là nên vui hay là nên tức giận.
Hai người bị nói đến mức nghẹn lời.
Hòa Ngọc: "Người của hành tinh Cơ Giới các anh có phải đều khá thông minh không? Trí nhớ đáng kinh ngạc?"
Cách Đới kiêu ngạo: "Đương nhiên."
Eugene muốn gật đầu, nhưng phát hiện không có thân thể thì không làm được, liền chớp chớp mắt tỏ vẻ tán đồng.
Hòa Ngọc: "Ồ... Vậy thì các anh ai thông minh hơn nhỉ?"
Eugene không chút do dự: "Tôi, khi có tôi ở đây, Cách Đới sẽ là vua về nhì, cho nên cậu ta rất có ý kiến với tôi."
"Vô nghĩa, người ta đang hỏi là ai thông minh hơn, anh chỉ là vận may tốt một chút thôi mà, có trang bị tốt hơn tôi được chưa?" Cách Đới không phục, lập tức bị chọc tức.
Giống như Vạn Nhân Trảm đối mặt với Hòa Ngọc, khi gã đối mặt Eugene cũng là một chạm liền xù lông.
Eugene: "Như nhau thôi, tôi mạnh hơn cậu, cũng thông minh hơn cậu."
Cách Đới tức giận: "Eugene!! Trận thi đấu này tôi nhất định sẽ thắng anh!"
Hai người bắt đầu ồn ào — May thật, dời được lực chú ý của bọn họ rồi.
Hòa Ngọc yên tĩnh ôm đầu của Eugene, mỉm cười nhìn hai người cãi nhau, bình thường khi bọn họ muốn dừng lại, sẽ hạ hỏa.
Người xem: "..."
Người xem khác: "Hòa Ngọc này, quá, quá đáng sợ!"
Nhẹ nhàng khống chế chín kẻ mạnh trên tay, bọn họ cũng không phát hiện — trong vô hình, bọn họ đều nghe theo sắp xếp của Hòa Ngọc.