Hai cái đầu máy đang cãi nhau, Quỳnh thì đang phá giải trí não, ngón tay gõ trên bàn phím ảo tạo ra dư ảnh.
Những người khác nhìn khung cảnh quỷ dị trong văn phòng, tất cả đều ngậm miệng. Ngay cả Vạn Nhân Trảm cũng sờ sờ cổ, xác định vẫn còn trên đó mới nhẹ nhàng thở ra, không nói chuyện.
Trấn Tinh đi đến trước mặt Hòa Ngọc, mái tóc xanh cực kỳ đẹp, một gương mặt tỷ lệ hoàn mỹ mang theo vẻ tò mò.
Hắn hơi khom lưng: "Đầu của cậu rốt cuộc đã trưởng thành như thế nào? Tại sao có thể nghĩ ra mấy thứ kỳ lạ nhưng lại hữu dụng như vậy?"
Hòa Ngọc: "Có lẽ là suy nghĩ của tôi sáng suốt đó."
Cậu nhìn lại Trấn Tinh, khẽ cười: "Sau này nói chuyện với tôi, không cần phải khom lưng đâu, cảm ơn." Tư thế khom lưng này là đang thể hiện thái độ đối với chiều cao của cậu — Rõ ràng khi Trấn Tinh đứng thẳng, khí thế của Hòa Ngọc cũng có thể không thua gã.
Trấn Tinh mờ mịt: "Ồ..."
Hòa Ngọc hiếm khi lộ ra chút buồn bực trên mặt. Cho dù là cậu của đời trước hay là cậu của đời này thì một mét tám ở Trái Đất cũng không tính là lùn, chiều cao vô cùng thích hợp. Nhưng mà bây giờ — trở thành lùn rồi.
Trấn Tinh có chút khó hiểu: "Cậu không vui à? Tôi thấy chiều cao này của cậu rất đáng yêu mà." Nói xong, gã đứng thẳng, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của Hòa Ngọc.
Mặt của Hòa Ngọc thoáng chốc đen thui, âm hiểm nhìn Trấn Tinh, giọng nói lạnh băng: "Tay của anh, không cần nữa à?"
Trấn Tinh thu tay về, vẻ mặt vô tội.
Khán giả: "Ha ha ha, đây là lần đầu tiên Hòa Ngọc biến sắc nhỉ?"
"Mẹ ơi, cười chết tôi rồi, không hiểu sao bộc phát cảm giác CP, không nói nữa, tôi lên thuyền trước đây."
"Không phải, một người của hành tinh rác thôi mà, các người làm gì vậy?"
Vạn Nhân Trảm cười nhạo một tiếng: "Đồ lùn."
Hòa Ngọc ôm đầu của Eugene, mặt vô cảm: "Đồ ngu."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã muốn đi đến phía trước, nhưng nhìn thấy Hòa Ngọc bình tĩnh ôm đầu của Eugene đứng ở chỗ đó, bỗng dưng cảm thấy có chút hèn nhác.
Quỳnh tuyệt đối là một thiên tài! Tuyển thủ của hành tinh hỗn loạn mặc dù không phải chịu nhiều sự kỳ thị bằng tuyển thủ của hành tinh rác rưởi, nhưng vẫn có rất nhiều người xem khinh thường bọn họ. Độ nổi tiếng trong buổi tuyển chọn có thể chiến thắng Seattle, đủ để chứng tỏ năng lực của Quỳnh. Mà trí não được các công dân của Liên Bang tín nhiệm, ở trước mặt Quỳnh cũng chỉ là một cỗ máy có thể phá giải mà thôi.
Suy đoán của Hòa Ngọc là đúng, Eugene và Cách Đới chính là hai cỗ máy cao cấp nhất, đặc biệt là khi dùng đầu của bọn họ làm phép tính, sử dụng còn tốt hơn thiết bị do bản thân Quỳnh quy định chế tạo ra.
Cô ta huýt sáo: "Hoàn mỹ, đúng là thân thể của kẻ mạnh ở hành tinh Cơ Giới dùng rất tốt." Cô ta thu bàn tay đang gõ trên bàn phím ảo, nhìn màn hình ảo trước mặt: "Xong rồi, phá giải thành công."
"Vậy mà phá giải được thật ư?!" Annie kinh ngạc, tiến lên vài bước.
Cách Đới đen mặt, bị Đường Kha ôm đến gần.
Hòa Ngọc đã sớm ôm đầu của Eugene đến đứng ở bên cạnh, tất cả mấy người Vạn Nhân Trảm cũng đều vây đến — Quỳnh không hề nói dối, trí não cũng có thể phá giải.
Hòa Ngọc: "Cô rất cừ." Cậu không keo kiệt mà khích lệ.
Không biết vì sao khi được Hòa Ngọc khích lệ, luôn có một loại cảm giác được công nhận không thể giải thích được khiến Quỳnh rất vui vẻ, cô ta mất tự nhiên dời tầm mắt: "Còn hơn mười phút nữa, trước tiên chúng ta thử điều tra chân tướng xem."
Tám người cùng với hai cái đầu nhìn màn hình ảo. Quỳnh thẳng thừng mở đồ vật riêng tư nhất của hiệu trưởng ra, nội dung cực kỳ phong phú.
Nguyên Trạch cười lạnh: "Đây là hiệu trưởng của trường đào tạo sao, nhận hối lộ, mua bán trang bị, lén giao dịch danh sách... Đúng là việc gì cũng làm."
Eugene: "Rất bình thường thôi, mấy việc này không quan trọng, quan trọng là tin tức liên quan đến vụ án giết người."
Cũng rất nhiều chuyện như vậy ở Liên Bang, Eugene đã quá quen.
Thành Chiêu: "Chúng ta chỉ có mười mấy phút, không thể lãng phí."
Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng: "Có thể tìm kiếm không? Tìm tất cả tin tức liên quan đến Anna và Yuno vào ba tháng trước, tìm hiểu các cô ấy trước."
Mọi người sửng sốt.