Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 870

Hòa Ngọc cảm thán nói: "Tiền anh đưa ra, tất nhiên muốn thu về toàn bộ, muốn kiếm lời từ chỗ anh, đúng là tưởng bở."

Tiểu Thạch Đầu: "..."

Khóe miệng cậu ấy hơi co giật, quả nhiên, tiền của tên này không dễ lấy như vậy.

Bàn tay đang nắm chặt của Tiểu Thạch Đầu mở ra, tiếp tục hỏi Hòa Ngọc: "Cho nên người trở thành tay cờ bạc, đều không thể giàu lên."

Mỗi ngày đi theo Hòa Ngọc tiếp xúc với bài bạc, nhìn người ta thắng được ba trăm triệu, Tiểu Thạch Đầu cũng rung động.

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có kết cục táng gia bại sản."

Cậu giơ tay lên sờ cằm, nhẹ nhàng cảm thán: "Thật xin lỗi các vị phú hào làm nhiều việc ác, tôi muốn tiền của các anh, chỉ có thể hại các anh. Ôi, lương tâm của tôi rất đau."

[Bình luận: "..."]

[Bình luận: "Tôi nghi ngờ đôi tai của tôi."]

[Bình luận: "Không phải cậu hôm nào cũng đều hãm hại người khác à? Lương tâm còn biết đau!"]

Tiểu Thạch Đầu cũng nghi ngờ đôi tai của bản thân, ngẩng đầu nhìn Hòa Ngọc với vẻ bối rối.

Nhưng mà, không đợi cậu bé nói chuyện, giọng điệu của Hòa Ngọc lập tức thay đổi: "Đi thôi, chúng ta phải đi tìm kiếm tên ngốc tiếp theo, à không, là người bạn ngây ngô tiếp theo."

Tiểu Thạch Đầu: "..."

Cậu nhóc đột nhiên cảm thấy mình cũng không thể nhắc đến hai từ lương tâm này được.

Vì vậy, Tiểu Thạch Đầu giơ tay ra: "Em giúp anh cầm cái hòm, chạy khắp nơi cùng anh, chia bài cho anh, anh cũng phải cho em tiền công chứ."

Hòa Ngọc thở dài nói: "Tiểu Thạch Đầu, anh cứ nghĩ chúng ta là bạn."

Tiểu Thạch Đầu nói với vẻ vô cảm: "Em không muốn làm người tiêu tiền như rác, phát tiền công cho em."

Hòa Ngọc quay đầu tiếp tục nhìn cậu bé, trên mặt viết đầy chữ "Sao em lại hỏi anh tiền công?", "Sao em tàn nhẫn như vậy?", "Sao em lại làm ra chuyện ác độc như vậy chứ?"

Tiểu Thạch Đầu bị nhìn tới nỗi không chịu được nhưng vẫn vươn cổ, kiên trì giơ tay ra.

Hòa Ngọc rũ mắt, lại thở dài thêm một lần nữa: "Tiểu Thạch Đầu, em học thói hư rồi."

Nói xong, cậu sờ túi một lúc lâu, cuối cùng cũng sờ thấy tiền rồi đưa cho Tiểu Thạch Đầu.

Khóe miệng của Tiểu Thạch Đầu cong lên, ánh mắt khi nhìn về phía lòng bàn tay, nụ cười trên khóe môi đông cứng ở trên mặt.

Một đồng tiền.

Tiểu Thạch Đầu: "..."

Cậu ấy không thể tin được mà nói: "Chỉ một đồng! Không phải là anh nói đợi anh có tiền, bao nhiêu tiền cũng cho em à? Năm triệu, năm trăm triệu..."

Kết quả hiện tại chỉ cho cậu ấy một đồng.

Hòa Ngọc tự tin trả lời: "Đó là chuyện của sau này, rốt cuộc em có cần không, không cần trả lại cho anh."

Cậu giơ tay ra, muốn lấy lại một đồng.

Tiểu Thạch Đầu theo bản năng thu tay lại, tức đến môi run rẩy, một lúc sau mới thốt ra một câu.

"Keo chết anh, bỏ đi."

Bình Luận (0)
Comment