Sau khi dường như trở thành truyền thuyết ở thành phố Ngân, Hòa Ngọc đưa Tiểu Thạch Đầu đi đến thành phố tiếp theo.
Hai người giẫm lên chổi bay lên trên không. Tiểu Thạch Đầu nắm lấy vạt áo của Hòa Ngọc, tò mò hỏi: "Anh bỏ ra mười triệu nhờ Đoàn đội chuyên nghiệp phát thiệp mời, vì sao còn phải tự mình đi mời, hơn nữa người anh mời rất kỳ lạ."
Hòa Ngọc mời bốn người, có phú hào phá sản như Hằng Đoàn, có phú hào hiện tại có rất nhiều tiền, cũng có một người bình thường, không coi là có tiền mà cũng không được coi là nghèo.
Tiểu Thạch Đầu không hiểu vì sao Hòa Ngọc muốn tự mình đi mời bọn họ.
Hòa Ngọc nghe vậy thì cong môi lên, đón lấy gió, cậu hơi híp mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Anh muốn tự mình đi xem những người may mắn đã được anh chọn lọc, bọn họ có tác dụng rất lớn."
"Tác dụng gì vậy?"
"Thả con tép bắt con tôm, đồng thời tuyên truyền việc mở rộng sòng bạc." Hiếm khi Hòa Ngọc có lòng nhẫn nại giải thích cho Tiểu Thạch Đầu.
Giọng nói chuyện của cậu rất bất cần, khí chất giống như quý công tử, giống như một vị tiên giáng trần cao quý, không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến người khác lạnh sống lưng, giống như bị ma quỷ để mắt.
Tiểu Thạch Đầu đột nhiên hiểu ra.
Tuyên truyền đang được tiếp tục nhưng hiển nhiên Hòa Ngọc cảm thấy lực chưa đủ.
Cũng giống như việc để thua nhà họ Thư ba trăm triệu vậy, cậu muốn dùng "tiền thắng", dùng sự "vùng mình" để thu hút người khác.
Người đi vào sòng bạc nếu chỉ có nhà họ Thư, sòng bạc sẽ rất khó để thu hút những người khác, sòng bạc cần "mồi câu", người được Hòa Ngọc chọn chính là người có thể lấy được thứ tốt ngay từ khi bắt đầu.
Cho họ hy vọng, mới có người sau tiếp bước người trước đi vào sòng bạc.
Tiểu Thạch Đầu sau khi hiểu ra, hơi nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhăn thành cái bánh bao, giọng nói hơi ngập ngừng: "Để người như Hằng Đoàn thắng tiền à? Nhưng bọn họ đã từng làm nhiều việc ác, chuyện xấu làm nhiều vô kể, còn phải cho bọn họ cơ hội đổi đời là sao!"
Hằng Đoàn không phải là người tốt, càng có tiền thì càng "ác". Gã đã từng là phú hào đầu tiên của thành phố Ngân, thân phận như vậy, chuyện ác độc đã từng làm chắc chắn là nhiều không kể xiết.
Hòa Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt dường như đang nhìn Tiểu Thạch Đầu, lại dường như xuyên qua Tiểu Thạch Đầu nhìn tình trạng hiện tại của hành tinh tiền tệ, cậu bình tĩnh nói:
"Vậy hành tinh tiền tệ có người tốt không?"
Tiểu Thạch Đầu sửng sốt, vẻ mặt có hơi mờ mịt.
Ngay lập tức là một khoảng thời gian im lặng e thẹn và sầu não, bàn tay nhỏ bé của cậu ấy nắm chặt lại thành nắm đấm: "Người tốt không sống được."
Hòa Ngọc tặc lưỡi hai cái.
Đây là thẹn quá hóa giận mà.
Tiêu chuẩn làm việc của người dân của hành tinh tiền tệ chính là như vậy, tất cả mọi người đều đang tính kế nhau, phát huy mặt xấu của tư bản đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Giống như cuộc thi đấu này của Show sống còn đỉnh lưu, không ai cảm thấy phản bội, nói dối, tính kế có vấn đề gì, bởi vì đây là quy tắc vốn có của việc sinh tồn.
Rất nhiều người đã cam chịu loại quy tắc sinh tồn vốn có này, đặc biệt là người trưởng thành của hành tinh tiền tệ, bọn họ sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ đã thói quen dùng quy tắc ấy để thích ứng với thế giới, cũng thói quen mượn điều này để đạt được ích lợi.
Vấn đề của Hòa Ngọc, nếu hỏi người của hành tinh tiền tệ thì chắc chắn không phải là có được đáp án "thẹn quá hóa giận".
Tiểu Thạch Đầu đã thích ứng quy tắc này, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, sâu trong tiềm thức vẫn có chút không giống với mọi người, đây cũng là nguyên nhân Hòa Ngọc tình nguyện tìm một đứa trẻ làm trợ lý, cũng không muốn tìm người trưởng thành của hành tinh tiền tệ.
Tiểu Thạch Đầu vẫn đang trợn mắt, giọng Hòa Ngọc đột nhiên biến đổi, khóe miệng cong lên: "Tiểu Thạch Đầu, con người nếu học cách không làm mà đòi ăn thì sẽ rất khó để vứt bỏ cách làm này. Cho nên, cho dù bọn họ thắng được tiền, cũng sẽ trả lại, đánh bạc về lâu chắc chắn sẽ thua, trừ khi có thể kiềm chế lòng tham và sự thèm khát."
Muốn người của hành tinh tiền tệ kiềm chế lòng tham và sự thèm khát.
Có thể không?