Hằng Đoàn sững sờ.
Vươn lên?
Mặc dù gã biết không thể nào có chuyện có bánh từ trên trời rớt xuống được, nhưng hai chữ này lại tràn ngập sự cám dỗ, gã không thể cưỡng lại được mà vươn tay tiếp nhận thư mời.
Hòa Ngọc đưa nó rồi xoay người rời đi.
Tên phú hào kia sốt ruột lên tiếng: "Chờ đã! Thư mời gì vậy? Sao cậu lại đưa thư mời cho một tên nghèo đã phá sản chứ? Của tôi đâu?"
Hòa Ngọc đứng lại, quay đầu liếc nhìn gã một cái, thờ ơ gật đầu, nhưng giọng nói lại không cho phép bất cứ ai được xen vào: "Xin lỗi, ông không có tên trong danh sách khách mời của đợt đầu tiên, những người mà chúng tôi mời đều là các ông lớn, ông có thể tự mình đến đó."
Nói xong, cậu tiếp tục xoay người đi về phía trước.
Không có tên trong danh sách? Đều là ông lớn?
Vậy gã không phải là ông lớn sao?
Tên phú hào vô cùng tức giận.
Lập tức có người tấn công Hòa Ngọc từ phía sau, tuy nhiên mọi sự tấn công như đang rơi vào khoảng không, Hòa Ngọc vẫn cứ ung dung bước đi, thậm chí còn không hề quay đầu lại.
Bóng lưng thẳng tắp vững chãi, ngay cả sợi tóc cũng còn nguyên vẹn, cả người trước sau đều hoàn hảo.
"Cộp cộp."
Tiếng bước chân rõ ràng dần dần xa, nhưng bóng lưng thẳng tắp không hề bị bất kỳ cú đánh nào làm cho tổn thương kia đã in sâu vào tâm trí của mọi người ở thành phố Ngân.
[Bình luận: "Mẹ nó, bị cậu ấy bỏ bùa mất rồi!"]
[Bình luận: "Đẹp trai thật đấy."]
[Bình luận: "A a a a, Hòa Thần, em yêu anh, em yêu anh!"]
Thật sự là quá chấn động!
Hòa Ngọc đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ, giống như một sứ giả thần bí, mạnh mẽ, bí ẩn, lai lịch phi phàm, nhẹ nhàng mà đến, lại rời đi không để lại một gợn mây.
Nếu không phải Hằng Đoàn vẫn còn cầm thư mời trên tay, người dân ở thành phố Ngân chắc chắn cho rằng bản thân đã bị ảo giác rồi.
Hòa Ngọc đạp lên chiếc chổi rời đi cùng với Tiểu Thạch Đầu, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng cậu nữa.
Người dân thành phố Ngân lại đột nhiên nhìn bức thư mời ở trong tay của Hằng Đoàn, lúc này đối phương đã mở nó ra, đang đọc nội dung ở bên trong.
Tên phú hào và con trai của gã đến gần thăm dò, chỉ thấy được một chút nội dung.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hằng Đoàn đã phấn khích đến mức mặt mày đỏ bừng, gã vẫy vẫy bức thư mời trong tay, kích động nói.
"Nhanh! Lên xe, chúng ta đến thành phố A."
"Đây chính là cơ hội để chúng ta vùng lên, sòng bạc ở thành phố A."
"Xì xào" một tiếng, người dân thành phố Ngân ngay lập tức bắt đầu bàn tán, vây xung quanh người đàn ông bí ẩn và Hằng Đoàn.
"Cha." Con trai của tên phú hào nhìn về phía người cha đang tức giận của mình.
Vẻ mặt của tên phú hào âm trầm, gã hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm xúc, lạnh lùng nói: "Cái gì? Còn cơ hội để đổi đời, để tao chống mắt lên xem tên Hằng Đoàn này có thể vực dậy lần nữa hay không!"
"Vậy chúng ta có đến đó xem thử không?"
Tên phú hào kiên quyết nói: "Không đi, nơi mà ngay cả một tên phá sản như Hằng Đoàn cũng mời đến chắc chắn toàn là những con quỷ nghèo khổ."