Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 867

Cùng lúc đó, một nơi nào đó ở thành phố Ngân.

Một gia đình ăn mặc sang trọng đang ôm hành lý, đứng bên cạnh chiếc xe bay, cả nhà già trẻ lớn bé, đứa trẻ con vẫn đang khóc lóc, người đàn ông trung niên mang vẻ mặt buồn bã, nhưng ông lão thì lại có vẻ oán hận.

Vô số người dân ở thành phố Ngân vây xem.

Đây là nhà họ Hằng vừa mới phá sản, trước đây họ từng là gia tộc lớn thứ hai ở thành phố Ngân.

Chứng kiến một phú hào phá sản, tất cả người dân ở thành phố Ngân đều vô cùng phấn khích, những ánh mắt chứa đầy sự ác ý nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Phía sau lưng, một tên phú hào đang mỉm cười nhìn về phía Hằng Đoàn, thấp giọng nói:

"Ông Hằng, bây giờ mấy người không còn một xu dính túi, tốt nhất là nên rời khỏi thành phố Ngân càng sớm càng tốt, ông không còn đủ điều kiện để sống ở một thành phố lớn như thành phố Ngân này đâu."

"Ba, có lẽ gia đình ông Hằng có thể xem xét việc về nông thôn trồng trọt, tự cung tự cấp, không sợ chết đói." Con trai của tên phú hào "chân thành" khuyên nhủ.

Tên phú hào tươi cười rạng rỡ: "Ai da, con cũng không phải là không biết, gia đình của ông Hằng đây từ trước đến nay không hề làm gì cả, bây giờ người giúp việc cũng chạy hết rồi, bọn họ làm sao mà sống nổi ở nông thôn được?"

Người con trai khoa trương nói: "A, vậy gia đình ông Hằng phải làm sao bây giờ, ông Hằng cũng đã lớn tuổi như vậy rồi."

Tên phú hào: "Có lẽ, bọn họ có thể cân nhắc đến việc làm ăn xin rồi đi lục thùng rác, nhưng thành phố Ngân quá phồn hoa, không cho phép có ăn xin, bọn họ chỉ đành làm ăn xin ở một thành phố nhỏ khác thôi."

"Trời ạ, gia đình ông Hằng thật đáng thương!"

"Con trai, nếu con cảm thấy thương xót cho gia đình ông Hằng, sau này con có thể mang rác đến bỏ ở nhà mà ông Hằng sống. Ấy, xin lỗi, tôi quên mất, nhà họ Hằng giờ không còn đồng nào, bọn họ chỉ có thể sống ở trên đường thôi."

"Không sao đâu ba, không thể đổ rác trên đường được, nhưng chúng ta có thể đổ ở bãi rác gần với chỗ của ông Hằng nhất, hy vọng gia đình ông Hằng có thể nhanh chân lẹ tay đến tranh với những người ăn xin khác."

"Đủ rồi!" Hô hấp của Hằng Đoàn trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm vào bọn họ: "Bọn mày sẽ gặp quả báo!"

Tên phú hào kia cười lạnh một tiếng: "Người ở hành tinh tiền tệ này có ai mà chưa từng làm qua chuyện thất đức? Quả báo của mày chính là tao, quả báo của tao nhất định không phải là mày, dù sao, một kẻ phá sản cũng không thể nào trở mình được."

Hằng Đoàn nghe xong, gã nghiến răng đến mức nghe được tiếng ken két, mà người nhà họ Hằng đứng ở bên cạnh mặt mày đã thấm đẫm nước mắt, vừa đau khổ lại phẫn nộ, nhưng chỉ có thể bất lực đứng ở nơi đó.

Đến một xu dính túi cũng không có, gã làm sao mà vực dậy được?

Hằng Đoàn vô cùng tức giận và khó chịu, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập nỗi tuyệt vọng.

Đúng vậy.

Một phú hào phá sản, sao có thể vực dậy được?

Năng lực chiến đấu của cả gia đình bọn họ đều rất thấp, không thể đi ăn cướp được, sau khi vệ sĩ bỏ chạy, toàn bộ trang bị cũng phải mang đi cầm cố, hiện tại bọn họ thực sự không còn một chút năng lực chiến đấu nào, căn bản là không kiếm ra tiền.

Đến sống còn khó, làm sao mà trở mình?

Ruột gan của Hằng Đoàn như đứt thành từng khúc.

Lúc này.

Một giọng nam dễ nghe vang lên: "Ông Hằng Đoàn?"

Tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang, chỉ thấy một chàng trai mang một thân tây trang giày đáp xuống từ chiếc chổi bay, đi phía sau cậu còn có một cậu thiếu niên nhỏ tuổi cũng mặc đồ tây ôm theo một chiếc hộp màu đen.

Đương nhiên, đứa trẻ kia không quá nổi bật, người thu hút nhất chính là chàng trai xinh đẹp kia.

Dáng người của cậu vô cùng hoàn hảo, mang một bộ tây trang toát ra vẻ cấm dục, bộ tây trang không hề có một nếp gấp nào, mái tóc được chải gọn gàng về phía sau, để lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ có thể ghi sâu vào thị giác của đối phương, khiến người khác không thể rời mắt được.

Cà vạt thắt ngay ngắn, cúc áo cài càng kín kẽ càng khiến người ta muốn cởi ra để nhìn thử.

Một chàng trai trưởng thành thật khiến người khác muốn phạm tội nhưng cũng khiến cho người khác không dám động vào cậu dù chỉ là đầu ngón tay, khí chất của cậu quá mức cao quý, tựa như chỉ cần vươn tay ra với cậu cũng đã là một loại mạo phạm.

Một chiếc kính không gọng nằm hờ hững trên sống mũi của cậu, dưới cặp kính ấy là ánh mắt lạnh lùng, ngay lập tức tạo nên một loại cảm giác xa cách vô cùng mãnh liệt.

Cậu tựa như đám mây ở trên cao.

Nhưng một chàng trai mang khí chất đáng kinh ngạc như vậy lại bước từng bước dài về phía Hằng Đoàn.

Hằng Đoàn cũng có chút hoang mang, sau đó sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Chẳng lẽ người này cũng đến đây để chế nhạo gã?

Hòa Ngọc bước đến, chỉ nhìn một hướng về phía Hằng Đoàn, sau đó duỗi bàn tay mảnh khảnh với từng khớp xương rõ ràng ra, đưa đến một bức thư mời: "Ông Hằng, tôi đến đây để gửi thư mời cho ông, hoan nghênh ông đến với sòng bạc của chúng tôi vào ngày mai, nơi đây có thể là nơi để ông vươn lên."

Bình Luận (0)
Comment