Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 877

Thành Chiêu kết thúc cuộc trò chuyện.

Gã lại nghĩ đến điều gì đó và bắt đầu liên hệ với một người khác. Gã đã ở hành tinh tiền tệ vài ngày, tất nhiên cũng quen biết được một vài phú hào ở đây. Gã gọi cho một người trong số đó, đợi rất lâu người kia mới bắt máy, thái độ không kiên nhẫn: "Ai đó, có chuyện gì?"

Thành Chiêu đáp: "Là tôi."

Nghe được giọng Thành Chiêu, thái độ của người nọ tốt hơn một chút: "Ngài Thành Chiêu? Có việc gì?"

Thành Chiêu hỏi thẳng: "Sòng bạc chơi vui không?"

Giọng nói của người kia đột nhiên cất cao, vô cùng hưng phấn: "Vui, rất thú vị, tôi thắng được năm triệu, tiền này tới quá nhanh, lẽ ra tôi còn có thể thắng nhiều hơn, nhưng tôi không có kinh nghiệm, thế nhưng..."

Thành Chiêu không muốn nghe điều này, gã hỏi: "Anh có thể dự đoán chủ sòng bạc sẽ kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Người nọ sững sờ, sau một lúc lâu mới mơ hồ nói: "Chủ sòng bạc có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi không biết, bàn này của chúng tôi đều là người chơi, phòng bên cạnh có nhà cái, nhưng hình như nhà cái không thắng bao nhiêu. Về phần ông chủ sòng bạc, anh ta ở tầng bốn, chúng tôi ở tầng ba."

Thành Chiêu cau mày.

Người đàn ông tiếp tục nói: "Tôi đoán là chủ sòng bạc sẽ mất tiền, ha ha ha, cậu nghe này..."

Thành Chiêu nghe được âm thanh phát ra rõ ràng:

[Chúc mừng ông Triệu ở phòng 11 thắng mười sáu triệu một ván!]

[Chúc mừng cô Lâm ở phòng 8 thắng mười triệu một ván!]

Người nọ tặc lưỡi: "Nghe không, ở tầng ba chúng tôi ngồi, cứ có người thắng mười triệu trở lên trong một ván sẽ có thông báo, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng. Vừa rồi tôi còn nghe được có người thắng một ván tận ba mươi triệu, nhà cái sòng bạc chắc là thua không ít rồi."

Anh ta giải thích thêm cho Thành Chiêu: "Quy tắc của sòng bạc là tầng một có người thắng mười nghìn một ván sẽ thông báo, tầng hai có người thắng một triệu một ván sẽ thông báo, tầng ba thắng mười triệu một ván sẽ thông báo. Nghe nói tầng bốn phải thắng hơn trăm triệu mới thông báo... Nếu tôi cũng có thể thắng một ván hơn trăm triệu thì tuyệt biết bao!"

Trong lòng Thành Chiêu chợt rớt lộp bộp, đồng tử co rút lại. 

Thảo nào đám người này lại chơi nhập tâm như vậy, chơi đỏ cả mắt. Người dân của hành tinh tiền tệ khác với các hành tinh khác, ở chỗ này, có tiền là vinh quang, hơn nữa tất cả mọi người ở đây ai cũng thích khoe khoang thành công của mình với người khác, cho nên mới có mấy loại bảng tài phú.

Nếu như người của hành tinh tiền tệ thắng một ván được rất nhiều tiền, thông báo phát ra, họ không chỉ không tức giận, ngược lại còn cực kỳ đắc ý.

Nhưng...

Cài này hố cha vô cùng, cả sòng bài biết bao nhiêu bàn chơi, lại chỉ thông báo người thắng, Hòa Ngọc có thể kiếm ít tiền được à?

Thành Chiêu đột nhiên cảm nhận được áp lực đến từ Hòa Ngọc. 

Một chữ "cược" nho nhỏ, trên tay Hòa Ngọc, uy lực lại lớn đến vậy. Thao tác của sòng bạc này quả thực có chút lưu manh. Dùng lý trí phân tích thì biết có người thắng tiền, vậy ắt cũng có người thua tiền.

Nhưng người thua tiền ở hành tinh tiền tệ không giống người thường, họ quá coi trọng tiền, sẵn lòng đánh cược rằng mình sẽ là người thắng tiền kia. Họ cũng tin rằng chính họ là người thắng tiền kia. Ở hành tinh tiền tệ, thiếu tiền chính là thấp kém, lúc nào cũng có thể bị phú hào g**t ch*t, cho nên, họ mơ ước được một đêm phất nhanh, mơ ước chính mình cũng sẽ trở thành phú hào, trở thành nhà tư bản.

Bình Luận (0)
Comment