Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 878

Tại tầng một, tiếng thông báo vang vọng liên hồi:

[Chúc mừng ông Hứa khu xúc xắc cược một thắng năm, đặt cược hai mươi nghìn, lấy được tiền thưởng một trăm nghìn.]

[Chúc mừng ông Miller khu bài Poker, thắng một trăm nghìn một ván!]

[Chúc mừng...]

Những âm thanh này vang khắp tầng một đông đúc, nơi hầu hết là những người bình thường với tài sản dao động từ mười mấy nghìn đến mấy trăm nghìn. Một ván mà thắng một trăm nghìn! "Chúa ơi, tại sao người đó không phải là tôi?" Nhiều người thắng tiền như vậy, tại sao mình lại thua mấy nghìn chứ? "Lại lần nữa! Lần sau nhất định có thể thắng, người thắng một trăm ngàn nhất định là mình!"

Đám dân cờ bạc mắt đỏ hoe, họ nghĩ đủ mọi cách để thắng được tiền. Tuy nhiên, với bốn tấm sắt kia, họ không thể cướp giặt, cũng không thể giết người cướp của, càng không thể uy h**p người chia bài. Họ chỉ có thể dán mắt vào bàn, đặt từng chip, từng đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm.

"Lớn lớn, nhất định phải là lớn!"

"A, cái này mở ra nhất định phải là A."

Trong bầu không khí như vậy, tất cả bọn họ đều như bị điên cả rồi, đắm chìm trong ảo mộng, mê say không muốn rời đi. 

"Ha ha ha!" Lại nghe thấy có người cười to, những người khác ghen tị nhìn sang.

Họ đắm chìm trong niềm vui tiền bạc, không ai chú ý tới có người thua sạch không còn tiền chơi tiếp, bị lôi ra ngoài. Đương nhiên, cho dù họ chú ý cũng sẽ không để ý. "Cũng không phải mình, tại sao mình phải quan tâm? Phải không?"

Người ở tầng hai cũng tập trung toàn bộ vào từng tiếng thông báo. Ba anh em nhà họ Blair đều ở tầng hai, cậu cả hạ giọng: "Thắng được một ít, nhưng tiến độ chậm quá, chúng ta phải chuộc lại ba trăm triệu, tiếp tục như vậy căn bản là không được."

"Hòa Ngọc nói thế nào?"

"Cậu ta nói ông cụ ở trên đó."

"Má... không được rồi."

"Hòa Ngọc còn nói, chờ ông cụ đi rồi thì sẽ báo cho chúng ta."

"Đúng đúng đúng, ông cụ tiếc tiền, nhất định sẽ không ở lại lâu."

Tầng ba cũng điên cuồng y hệt. Tầng này đặt cược lớn, còn có người đã thắng hơn trăm triệu, làm tất cả mọi người ghen tị đến phát điên. Người thắng một trăm triệu kia hưng phấn ngồi trên bàn, kiên quyết không rời đi. Người thua cũng không chịu đi, họ phải lấy lại vốn, nếu không thì cái giá quá lớn.

Tầng bốn.

[Chúc mừng gia chủ nhà họ Nam thắng một trăm triệu!]

Một trăm triệu! Trời ạ, chỉ với một ván mà gã đã thắng một trăm triệu.

Ngược lại thì sắc mặt gia chủ nhà họ Thư đối diện lập tức khó coi, bởi vì một trăm triệu này là gã thua.

Có vô số phú hào nghe tiếng thông báo lại đây xem. Trong số họ có người thua tiền, có người thắng tiền. Số tiền kia đối với phú hào như họ mà nói không tính là gì, thế nhưng, không ai là không đau lòng khi mất tiền của mình cả. Lúc này nghe thấy có người thắng một trăm triệu, ánh mắt thật sự hâm mộ đỏ lên.

"Ai mà lại thắng nhiều như vậy?" Phú hào thành phố Kim hỏi.

Gia chủ nhà họ Nam cười đến nỗi chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: "May mắn, may mắn thôi."

Nhất thời, tất cả mọi người ghen tị nhìn về phía gã, cũng nhìn thấy số chip xếp thành núi nhỏ bên cạnh gã.

"Chơi tiếp!" Gia chủ nhà họ Nam không thể chờ đợi nổi nữa rồi.

Bàn của họ là bàn trước đó bốn người cùng chơi. Hòa Ngọc còn cố ý để Tiểu Thạch Đầu giúp họ chia bài.

Gia chủ nhà họ Blair kiên quyết không tham gia, gia chủ nhà họ Nam đã thắng một trăm triệu, phú hào bên cạnh và Hằng Đoàn cũng thắng mười triệu. Người thua tiền duy nhất là gia chủ nhà họ Thư. Gã thấy hơi ngột ngạt, đảo mắt nhìn thấy Hòa Ngọc trong đám người, đôi mắt lập tức sáng ngời: "Hòa Ngọc, tới đây, cậu cũng tới đi."

Nếu mà còn thua nữa, hai trăm triệu chip của gã sẽ không còn.

Lúc trước khi cùng đánh bạc với Hòa Ngọc, vận may của gã rất tốt, hiện tại sao vận may lại kém như vậy? Gọi Hòa Ngọc lại chơi cùng, hẳn là sẽ có thể giúp vận may của gã tốt lên?

Hòa Ngọc có chút chần chờ, tầm mắt nhìn về phía phú hào bên cạnh, vẻ mặt rối rắm: "Tôi còn phải hỗ trợ những vị khách khác..."

Gia chủ nhà họ Thư tiến lên bắt lấy cổ tay của cậu và nói với những người khác: "Các vị, mọi người xem chúng tôi chơi hoặc là chơi cùng chúng tôi đi."

Ở đây có rất nhiều phú hào lớn, gã không dám đắc tội, cho nên thái độ cũng cực kỳ khách khí.

Gia chủ nhà họ Nam ở bên cạnh cũng hưng phấn nói: "Cùng chơi đi, nhiều người thì náo nhiệt."

Gã đang thắng tiền, thắng một trăm triệu, đúng lúc cảm xúc dâng cao.

Các phú hào cũng không phản đối, dù sao cũng là chơi vài ván mà thôi, đánh bạc quả thật rất thú vị.

Hòa Ngọc khẽ cười: "Vậy chúng ta đến phòng số một, đó là phòng đánh bạc lớn."

Phòng số một.

Có mười người đồng ý chơi cùng nhau, có người muốn nhìn người khác chơi trước, còn có mấy phú hào muốn tự mình chơi ở những gian phòng khác. Sau khi Hòa Ngọc chào hỏi thì không quấy rầy họ nữa, dẫn mười người này ngồi vào bàn đánh bạc.

Mấy người gia chủ nhà họ Blair là người xem. Hằng Đoàn rất muốn lên sân khấu, nhưng tiền của gã quá ít, những phú hào khác không chịu mang theo gã. Gã cũng không dám phản bác, sợ bị đuổi ra ngoài.

Người xem cũng có khu cho người xem, không thể quấy nhiễu đến người khác, càng không thể hỗ trợ "gian lận", cho nên vị trí của gia chủ nhà họ Blair và mấy người Hằng Đoàn không nhìn thấy bài trên tay người chơi.

Hòa Ngọc ngồi ở vị trí không quá thu hút. Vòng này cậu chỉ là một người nhàn rỗi không phải nhà cái. Nhà cái là một phú hào lớn đến từ thành phố Kim, là người có tiền có thể nghiền ép tài sản của tất cả mọi người ở đây.

Hòa Ngọc mỉm cười vươn tay: "Bắt đầu thôi."

Tiểu Thạch Đầu gật đầu, ngón tay cậu bé xào bài rất nhanh, hoàn toàn học được tinh túy của Hòa Ngọc. Cậu bé ăn mặc còn mỏng manh hơn so với người chia bài bình thường, liếc mắt lướt qua là biết cậu bé tuyệt đối không có khả năng giấu bài.

Hai ngón tay cậu bé đè lên bài Poker, một tấm bài trượt nhanh về phía người chơi.

Ngón tay mảnh khảnh của Hòa Ngọc vươn ra, giữ chặt lá bài Poker đang trượt về phía mình, cậu giơ tay đẩy kính mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười.

Trò chơi tiền tệ, bắt đầu thu hoạch.

Bình Luận (0)
Comment