Hòa Ngọc không đồng ý. Cậu lắc đầu, ánh mắt mang vẻ lo lắng: "Sòng bạc của chúng tôi có quy định, nơi ở cuối cùng trên danh nghĩa không thể đem đi thế chấp."
Cậu thở dài, giơ tay đẩy đẩy kính mắt, bi thương nói: "Gia chủ nhà họ Thư, ngôi nhà của nhà họ Thư rất đáng giá, anh giữ lại ngôi nhà kia, về sau còn có thể lấy xoay sở làm vốn liếng. Đêm nay vận may của anh không tốt, lẽ ra anh sớm nên dừng lại."
Hiện tại, mặc dù Hòa Ngọc đã lần lượt lấy lại một tỷ đã thua, nhưng cũng chỉ thắng mấy chục triệu, so với bàn bài hiện tại, tương đương với không thắng.
Gia chủ nhà họ Thư ngẩn ngơ tại chỗ. Dường như gã mới kịp phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, lông tơ cả người đều dựng đứng, máu trong cơ thể đông lại, toàn thân phát lạnh.
"Không, tôi không thể cứ rời đi như vậy, tôi muốn..."
Gia chủ nhà họ Thư mặc kệ, nhưng bị vệ sĩ của phú hào thành phố Ngân đang sốt ruột chờ đợi lôi đi. Hiện tại gia chủ nhà họ Thư là người nghèo, người nghèo không có địa vị, sẽ không có ai tôn trọng gã.
Gã không muốn đi, gã gào thét, nhưng gã vẫn bị lôi đi.
Phú hào thành phố Ngân nhanh chóng thay vào vị trí của gã.
Cũng chính bởi sự phá sản của gia chủ nhà họ Thư đã khiến cho những phú hào thua sạch tài sản lưu động đột nhiên tỉnh táo. Cùng với gia chủ nhà họ Thư, gia chủ nhà họ Nam cùng với vị phú hào vừa vào sân kia cũng thua sạch, thậm chí ông ta còn vừa mới thế chấp một chỗ tài sản.
Vị phú hào vỗ vỗ đầu, cưỡng chế chính mình đứng lên: "Tôi cũng lui đây, đêm nay vận may của tôi không tốt, ngày mai may mắn thì tiếp tục." Ông ta khó khăn đứng dậy khỏi ghế dựa, gian nan đi tới khu người xem ngồi xuống.
Hằng Đoàn đã không chịu được nữa, thấy vậy nhanh chóng chạy tới, chiếm vị trí kia. Động tác của các phú hào không nhanh bằng gã nhất thời thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm gã. Hằng Đoàn gân cổ coi như không thấy.
Gã muốn đổi đời, gã phải nắm chắc cơ hội.
Hằng Đoàn đã chiếm vị trí cuối cùng, các phú hào khác không thể làm gì chỉ có thể tiếp tục làm người xem, ván bài lại bắt đầu.
Gia chủ nhà họ Blair nhìn về phía phú hào ngồi bên cạnh, người vừa mới rời khỏi sân khấu. Vị phú hào này lúc trước có nhiều tiền hơn so với gia chủ nhà họ Blair, hiện tại cũng đã kém không nhiều lắm, cho nên gia chủ nhà họ Blair trực tiếp hỏi: "Ông cảm thấy thế nào?"
Phú hào kia tức giận trừng nhìn gã một cái: "Đương nhiên là mất hứng, hôm nay tôi thua quá nhiều. Chờ xem, chờ ngày mai, ngày mốt hoặc là lúc nào đó, vận may tốt, tôi sẽ thắng lại."
Hai mắt gia chủ nhà họ Blair chấn động, không thể tin: "Ông còn muốn tiếp tục đánh bạc?"
Phú hào tỏ vẻ đương nhiên: "Tại sao không? Tôi thua nhiều như vậy, nếu không đánh bạc nữa thì chính là thua thật sự, không được, tôi không thể thua nhiều tiền như vậy."
Gia chủ nhà họ Blair: "Ông không thấy gia chủ nhà họ Thư đã phá sản sao?"
"Đó là ông ta, cũng không phải tôi." Phú hào không để ý, ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm vị phú hào nào đó trên bàn đấu: "Thật hâm mộ người kia, hình như ông ta đã thắng hơn bốn tỷ, vận may này cũng quá tốt rồi."
Gia chủ nhà họ Blair: "..."
Gã hít một hơi thật sâu rồi đứng bật dậy, lảo đảo đi ra ngoài, bóng lưng là tư thế chạy trối chết.
Thật kinh khủng! Nơi này thật đáng sợ, gã không muốn chơi, cũng không muốn ở lại đây.
Làm thế nào mới có thể đảm bảo mình không mất tiền, đó là không đến sòng bạc, cũng không đánh một xu vào bài bạc.
Sắc mặt gia chủ nhà họ Blair tái nhợt rời đi.
Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn bóng lưng của gã, khóe miệng nhếch lên.
Ba anh em nhà họ Blair đang đánh bạc ở tầng hai nhanh chóng nhận được tin tức.
[Gia chủ nhà họ Blair đã đi rồi, về sau hẳn là cũng sẽ không đến, mấy người có thể an tâm chơi ở sòng bạc. Đêm nay mấy người không lên sân khấu được, nhưng có thể lên lầu bốn xem trước, xem người khác chơi như thế nào.]
Ba anh em vui vẻ, lập tức khoan khoái được dẫn lên tầng bốn.