Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 882

"Rầm..." Mọi âm thanh bỗng trở nên ồn ào đến mức ù tai, toàn bộ người ở tầng bốn sòng bạc đều hưng phấn tột độ. 

Thật sự có người phá sản!!!

Gia chủ nhà họ Thư ngơ ngác ngồi tại chỗ, hiển nhiên gã cũng không hiểu, sao mình lại phá sản? Gã làm thế nào mà thua sạch cả gia sản? Trong giây phút đó, gã rất bàng hoàng, cũng rất mờ mịt, dường như ngay cả mình là ai gã cũng không biết.

Trong đầu, một vài đoạn ký ức ngắn đang chiếu lại.

Lúc đầu, là gã và đám người Hằng Đoàn đánh cược, thua hơn trăm triệu, mà phần thua đó chính là số chip Hòa Ngọc đã cho gã. Nhưng gã cũng rất sốt ruột, cho nên gã lôi kéo Hòa Ngọc cùng nhau chơi, bọn họ ước chừng là có mười người.

Lúc mới chơi, gã đổi vận, thắng không ít, nhưng rất nhanh lại thua, thua hết tất cả chip. 

"Suýt chút nữa! Chỉ một chút nữa thôi!" 

Khi đó, thắng thua hai trăm triệu đã rất bình thường, cho nên gã lại đổi một trăm triệu chip để vào sân. Đó còn là chip Hòa Ngọc thua gã lần trước.

Lúc ấy, gia chủ nhà họ Thư nghĩ, mình nhất định có thể thắng lại, cho dù mình lùi lại mười ngàn bước, coi như là thua, đó cũng là tiền của Hòa Ngọc, đều là do gã thắng được, không sao, gã có thể cược tiếp. Suy cho cùng, trước khi gã tiếp xúc với đánh bạc, cũng đã từng khổ luyện qua thuật cược lòng người.

Vì thế gã lại mang theo một trăm triệu ra sân, một ván thua sạch. Là gia chủ nhà họ Nam! Gã và gia chủ nhà họ Nam đều kiên trì đến cùng, ai cũng không nhường ai. Bài của gã rất tốt nhưng lại không ngờ tới cái vận may "c*t chó" của gia chủ nhà họ Nam lại lấy được bài tốt nhất. Khóe mắt gia chủ nhà họ Thư như muốn nứt toác.

Mang theo một trăm triệu nặng nề ra chiến trường, mới một ván đã thua sạch. Sao lại có thể như thế được?

Lắm các phú hào đang chực chờ hỏi gã có muốn chơi nữa hay không, tràn đầy âm điệu trào phúng. Gã lại ngồi bất động ở nơi đó, gã không muốn đi, gã thua ba trăm triệu, làm sao có thể rời đi? Hơn nữa, thắng thua trong trò này rất bình thường, nếu gã ở lại thì còn có thể lật ngược tình thế, nhưng nếu rời đi thì chỉ có thể là thua.

Vì thế, gã lại đổi năm mươi triệu chip. Hòa Ngọc cũng "trả tiền" cho gã, thanh toán tiền vật liệu rèn thành chip cho gã. Trên tay gia chủ nhà họ Thư lại có không ít tiền. Gã nghĩ, lấy lại được ba trăm triệu của mình thì sẽ rời đi.

Lần này, gã thật sự thành công lật ngược tình thế. Đến một giờ sáng, gã thắng lại bảy trăm triệu.

Gia chủ nhà họ Nam đã thua sạch chip, thấy lão họ Thư thắng bảy trăm triệu, hai mắt đều đỏ, trực tiếp đổi một trăm triệu chip tiếp tục vào sân.

Gia chủ nhà họ Thư cũng không đi, gã muốn mượn vận may thắng đủ một tỷ rồi rời đi. Có một tỷ, gã chính là dòng tộc đứng đầu ở thành A.

Đáng tiếc, một đường sau đó gã đều điên cuồng thua, cũng không phải hoàn toàn là thua, có thua có thắng, nhưng thua nhiều thắng ít, rất nhanh bảy trăm triệu đã biến mất. Khi đó, gã đã hoàn toàn điên rồi "Lật ngược tình thế. Gã phải lật ngược tình thế!"

Đổi chip, thua sạch. Tiếp tục đổi chip, lại thua.

Đợi đến khi tất cả dòng tiền của nhà họ Thư đều dùng hết, người thừa kế nhà họ Thư liên lạc với gã, hỏi gã đã xảy ra chuyện gì, có muốn rời đi trước hay không? Hòa Ngọc cũng khuyên gã như vậy.

Rời đi? 

"Không, tuyệt đối không thể rời đi." 

Một khi gã rời đi, gã sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của gia tộc. Nhà họ Thư bọn họ không còn là dòng tộc đứng thứ ba nữa, nhà họ Blair và nhà họ Nam đều có thể dễ dàng g**t ch*t nhà họ Thư bọn họ.

Vì vậy, gã bắt đầu thế chấp tài sản của mình cho sòng bạc. 

Bất cứ chuyện gì một khi đã bắt đầu thì đều không kết thúc được. 

Rạng sáng ba giờ, gia chủ nhà họ Thư đã thế chấp cả khách sạn cho sòng bạc của Hòa Ngọc, chỉ còn lại ngôi nhà của nhà họ Thư. Đó là cơ hội cuối cùng của gã, gã muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng kia...

Bình Luận (0)
Comment