Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 881

Giọng nói của cậu trong trẻo, đầy thản nhiên nhưng lời nói ra lại k*ch th*ch đến lạ. 

"Chờ người nào đó phá sản?"

Phú hào thành phố Ngân đột nhiên không tức giận nữa, ngược lại còn rất hưng phấn, khóe miệng cong lên: "Thế để tôi đây chờ một chút xem có ai phá sản hay không. Nhưng nếu không ai phá sản, cũng không ai nguyện ý rời đi thì sao?"

Hòa Ngọc vẫn tươi cười rạng rỡ: "Vậy để tôi nhường chỗ cho Ông Cool."

"Được!"

Các phú hào vây xem nhất thời càng thêm hưng phấn, đôi mắt như sói nhìn chằm chằm người trên bàn bài, gần như rất muốn nhìn bọn họ không chịu nổi số tiền đặt cược nữa, đổi thành mình chơi, chờ mong bọn họ phá sản.

Người trên bàn bài bị theo dõi như vậy thì tự nhiên tim cũng đập thình thịch. Cảm giác khẩn trương và lo lắng, k*ch th*ch mãnh liệt cũng đồng thời được sinh ra, làm cho bọn họ đỏ hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm lá bài Poker. "Nếu có người phải rớt đài, vậy khẳng định không phải là mình." 

Bọn họ muốn đè bẹp đối thủ xuống, thắng hết tài sản của đối phương.

Gia chủ nhà họ Blair: "..."

Những người này điên hết rồi. 

Có người phá sản, người đó cũng rất có thể là chính bọn họ mà!!

Trong khoảnh khắc này, nhìn mọi người điên cuồng, gia chủ nhà họ Blair chỉ cảm thấy khí lạnh từ dưới chân lan đến trên đầu, lạnh đến mức có chút run rẩy, sống lưng phát lạnh, da gà nổi lên. 

"Thật là đáng sợ." Gã tuyệt đối không được tiếp xúc với cờ bạc.

Trước mười hai giờ, Hòa Ngọc "thua" điên cuồng một tỷ chip, đẩy một ván cược lên tới một trăm triệu. "Đó là một tỷ đấy!"

Tiểu Thạch Đầu cảm giác tay mình đang run lên. Nếu không phải cậu bé liều mạng kiềm chế, nhất định sẽ bị những phú hào khác nhìn ra có bất thường. Cậu bé điên cuồng điều chỉnh hô hấp, để cho bản thân không chú ý đến thắng thua của Hòa Ngọc mà chia bài thật tốt.

Khán giả cũng nổ tung.

[Bình luận: "A a a a, k*ch th*ch chết tiệt."]

[Bình luận: "Chời ơi, tôi thật sự bị k*ch th*ch đến điên rồi, tim không ổn, thậm chí còn hận không thể chơi thay Hòa Ngọc."]

[Bình luận: "Một tỷ đó, chính là một tỷ đó, có một tỷ thì cũng có thể lên tới cuối bảng phú hào rồi."]

[Bình luận: Hòa Ngọc thật sự rất đỉnh, thua một tỷ còn bình tĩnh như vậy, toàn bộ quá trình đều vững như cáo già, moá, tâm lý quá mạnh, nếu như là tôi, khẳng định là sợ muốn chết rồi."]

Sợ? Hòa Ngọc sợ cái gì? 

Cậu thua là một tỷ chip, cũng không phải là một tỷ đồng, có cái gì phải lo lắng. Hơn nữa, mọi chuyện đang diễn ra rất tốt, những người này đã hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi tiền tệ, cũng chấp nhận một ván thắng thua hàng trăm triệu.

Hòa Ngọc giơ tay kéo cổ áo len, phần xương quai xanh đẹp đẽ chợt lộ ra, yết hầu lên xuống đầy quyến rũ. Người ở đây lại không chú ý, tầm mắt của bọn họ đặt vào trên bàn bài, tâm tư của họ bị từng lá bài Poker khóa chặt, trong lòng chỉ còn đánh cược.

Sau mười hai giờ, thay vì buồn ngủ, những người này lại càng hăng hái hơn.

"Chết tiệt, bài của cậu lại tốt hơn tôi, chỉ kém một chút!"

"Ha ha, tôi thật may mắn."

"Người anh em, số chip trên bàn của cậu sắp hết rồi, cậu muốn để cho người thay mình lên sao?"

"Không, tôi muốn đổi thêm mười triệu... Không, năm mươi triệu!"

"Anh còn theo không? Anh không còn chip."

"Bài tôi thắng chắc, sao lại không theo? Cho tôi đổi một trăm triệu chip, đến đây đi, các người chơi tiếp với tôi."

Tất cả mọi người đều điên rồi. Mười người chia bài ở bên cạnh hỗ trợ đổi chip, có người thắng rất nhiều tiền, cũng có người thua rất nhiều.

Người thắng được nhiều nhất đã chất đống hai tỷ chip ở bên cạnh, người thua nhiều nhất ngay từ đầu là Hòa Ngọc.

Sau đó, Hòa Ngọc dường như được đổi vận.

Cảm xúc của tất cả mọi người đạt c*c kh*** vào ba giờ sáng.

Ba giờ sáng, gia chủ nhà họ Thư phá sản.

Bình Luận (0)
Comment