Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 880

Hằng Đoàn và những người xem khác đều vừa hưng phấn vừa sốt ruột, họ hận không thể tự mình lên sân, thể nghiệm loại kh*** c*m "Giây trước thắng thắng trăm triệu, giây sau thua hơn trăm triệu" vô cùng k*ch th*ch này.

Chỉ có một người khác biệt. Đó là gia chủ nhà họ Blair.

Ông ta là một kẻ keo kiệt chính hiệu, góc nhìn đối với bài bạc cũng không giống với những người khác. Hằng Đoàn muốn đổi vận, những phú hào khác muốn kiếm tiền, thể nghiệm kh*** c*m. Chỉ có gia chủ nhà họ Blair lúc nào cũng dùng ánh mắt "Có phải mày muốn lừa tiền tao hay không" để nhìn mọi thứ, với bất cứ ai.

Loại ánh mắt này bình thường là dành cho những "nô lệ của đồng tiền", "chứng hoang tưởng người bị hại", nhưng vào lúc này, lại giúp cho gã có thể nhìn ra những điều khác biệt.

Ngay từ đầu, ván bài này là một ván bài thắng thua mười triệu, bất tri bất giác đã thành một ván một trăm triệu. Mà rõ ràng, tất cả mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì, họ có thua có thắng, một ván thua mười triệu, lại có thể thắng hơn trăm triệu.

Người xếp chồng số lượng chip lên bàn chính là Hòa Ngọc, chủ nhân sòng bạc.

Cho đến nay, với mức độ nhạy cảm tiền bạc của gia chủ nhà họ Blair, gã chắc chắn Hòa Ngọc đã thua sáu trăm triệu. Sáu trăm triệu đó, là một con số cực kỳ kinh người. Sáu trăm triệu là một khoản tài sản đáng sợ, cũng là sáu trăm triệu đầu tư vào ván cược, luân chuyển trên tay mọi người, khiến một ván mười triệu dần dần biến thành một ván hơn trăm triệu.

Ngoại trừ gia chủ nhà họ Thư, tất cả mọi người đều đổi không ít chip, nhưng đồng thời, bên cạnh họ cũng còn chất đống không ít chip. Người thắng thì tất nhiên không cần phải nói, người thua cũng không quá để ý, dù sao, chỉ cần thắng một ván là có thể trực tiếp thắng được hơn trăm triệu.

Số chip thay đổi, chỉ là gia chủ nhà họ Blair nhìn ra một vấn đề. Còn có một vấn đề khác làm cho da đầu gia chủ nhà họ Blair run lên...

Tất cả mọi người đều quá hưng phấn, có phần điên cuồng. Họ toàn tâm toàn ý tập trung vào đánh cược, quên hết tất cả. 

Khi thì số chip trong tay chất chồng thành núi lên mấy trăm triệu, khi thì thua chỉ còn lại mấy chục triệu, nhưng không có một ai muốn rời đi. Dường như họ tin rằng thắng thua là chuyện bình thường và ván sau chắc chắn họ sẽ thắng trở lại.

Hầu như họ đều đã thể nghiệm qua cái cảm giác một ván thắng hơn trăm triệu? Cũng thể nghiệm qua cảm giác hưng phấn cùng sợ hãi khi thắng mấy trăm triệu, thua mấy trăm triệu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Hô hấp của gia chủ nhà họ Blair dồn dập, gã cảm thấy không đúng lắm, tầm mắt của gã nhìn về phía những người vây xem khác bên cạnh. Người trên bàn đánh bạc đều điên rồi, những người vây xem này thì sao?

Người vây xem càng ngày càng nhiều, dần dần, gần như là toàn bộ các phú hào lầu bốn đều đến vây xem. Không có cách nào, ai bảo cái phòng này chơi quá k*ch th*ch, mỗi ván đều thắng hơn trăm triệu, làm cho các phú hào khác ngồi không yên, tất cả đều tới đây xem.

Gia chủ nhà họ Blair nhìn về phía bọn họ, đối diện với một đôi mắt hưng phấn.

Trong đó có một phú hào lớn đến từ thành phố Ngân thậm chí còn hỏi: "Chúng tôi có thể tham gia không? Thoạt nhìn trông rất vui." Ông ta rất có tiền, so với vị phú hào thành phố Kim kia cũng kém không nhiều lắm, cho nên ông ta có sức mạnh trực tiếp hỏi. Mặc dù là hỏi, lại nói rõ ý muốn được ngồi vào bàn.

Gia chủ nhà họ Blair: "..."

Hòa Ngọc nhìn qua, lộ ra nụ cười, lắc đầu từ chối: "Mười người đã là rất nhiều rồi, nếu như lại thêm người nữa, cảm giác trải nghiệm sẽ giảm xuống."

Sắc mặt phú hào thành phố Ngân suy sụp trong nháy mắt, âm u nhìn chằm chằm Hòa Ngọc.

Không đợi ông ta nổi giận, Hòa Ngọc bỗng chuyển giọng, cao giọng cười nói: "Ông Cool có nguyện ý chờ một chút không? Chờ có ai không còn tiền, đến khi có người phá sản thì sẽ tự động rời bàn thôi."

Bình Luận (0)
Comment