Sòng bạc thành phố A đã nổi tiếng vang dội, vô số người lũ lượt kéo đến. Những phú hào ban đầu vì không có thư mời mà không muốn đi, nay cũng không thể kiềm chế được, cuối cùng vẫn lái xe đến sòng bạc. Những phú hào vốn đã có thư mời mà chưa đi, nay lập tức ra lệnh cho cấp dưới: "Lấy thư mời ra đây, tối nay đi xem thử."
Năm tỷ rưỡi!
Đó là con số ở bất kỳ thời điểm nào cũng khiến người khác phải rung động. Đặc biệt là người thành phố Ngân, hôm nay họ mới tận mắt chứng kiến Hằng Đoàn chán nản rời khỏi thành phố Ngân, nay gã lại ngồi xe bay sang trọng về, giàu sang về hương.
Sự hăng hái và khí phách của Hằng Đoàn khiến người thành phố Ngân ghen tị đỏ mắt. Câu chuyện của gã đã lan truyền khắp hành tinh tiền tệ!
Hôm qua gã là con quỷ nghèo phá sản, từ nay về sau chỉ có thể ngủ trên đường. Nhưng mà, bởi vì một tấm thư mời, bởi vì sòng bạc thành phố A, hôm qua gã đã thắng năm tỷ rưỡi, leo lên bảng phú hào trở lại.
Gã ngang tàng về đến thành phố Ngân, xe lái thẳng đến cửa nhà phú hào hôm qua đã chế giễu và lớn tiếng chê nhạo gã...
"Khang Minh, không phải mày nói muốn đổ rác cho tao sao? Sao mà không đến vậy?"
Cửa lớn của Khang Minh đóng chặt, không dám mở. Mặc dù Hằng Đoàn chưa khôi phục vinh quang như trước, nhưng năm tỷ rưỡi đã nhiều hơn tiền của Khang Minh rồi. Khang Minh dám ló đầu, Hằng Đoàn dám g**t ch*t gã. Khang Minh co rúm trong nhà, không động đậy.
Hằng Đoàn đứng ngoài cửa cười khẩy: "Mày cứ đợi đi, đợi tao hết bận chuyện trong tay rồi, tao chắc chắn lấy mạng của mày!" Ánh mắt của gã vô cùng lạnh lẽo, tràn ngập sự nham hiểm.
Hành tinh tiền tệ không có người tốt. Khang Minh dám chế giễu Hằng Đoàn khi gã nghèo nàn, Hằng Đoàn trèo lên lại, hiển nhiên phải g**t ch*t cả nhà Khang Minh để hả giận. "Đợi thêm chút nữa đi... Bây giờ tiền của gã vẫn quá ít, đợi đến đêm nay lại thắng vài đến chục tỷ, ngày mai gã g**t ch*t cả nhà Khang Minh."
Hằng Đoàn cười lạnh một tiếng, ngồi xe bay rời đi. Khang Minh nghiến răng ken két, không biết là tức giận hay sợ hãi. Khuôn mặt con trai của gã tràn ngập sự sợ hãi: "Chúng ta phải làm sao đây? Cha, tiếp theo chúng ta phải làm sao?"
Khang Minh đột nhiên bật dậy: "Chúng ta cũng đi sòng bạc, bây giờ đi liền!" Sòng bạc dường như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng... Bọn họ lập tức dọn dẹp đồ đạc, cầm tiền đi đến sòng bạc thành phố A. Còn về sự chê cười hôm qua với sòng bạc? "À, đó đều là quá khứ rồi, bọn họ cũng xem như chưa có gì xảy ra."
Hòa Ngọc đứng bên cửa sổ tầng bốn nhìn xuống cánh cửa căn phòng nhỏ. Ở dưới đều là người ra vào sòng bạc lũ lượt, có khuôn mặt tràn đầy mong đợi và tham lam, có người khóc lóc bị lôi ra ngoài. Đương nhiên, cũng có người cười tươi hả hê đi ra sòng bạc.
Khóc thì nhiều mà cười thì ít. Biển người dâng trào, có người đã thua sạch đứng ở ngoài chửi ầm lên, mà rất nhanh lại bị biển người nhấn chìm. Có người ăn mặc bình thường bị đuổi ra ngoài, cũng có người ăn mặc lộng lẫy mà vẫn thua sạch bị đuổi ra như vậy.
Trên tay Hòa Ngọc cầm một lá bài tây, vừa lật vừa bình tĩnh nhìn sự điên cuồng dưới lầu. Cậu nâng tầm mắt, khách sạn sang trọng bên kia đã thuộc về của cải của cậu.
Kính không gọng vắt lên cánh mũi, ánh nắng chiếu lên đó, thấu kính lóe sáng. Ánh mắt của cậu lại không chút gợn sóng, giống như mọi chuyện bên dưới đều không liên quan đến cậu, giống như một vị phật ngọc, không buồn không vui.
Tiểu Thạch Đầu đứng phía sau, cũng nhìn từng cảnh tượng này.
Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng, giọng nói lành lạnh thu hút vang lên: "Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là đánh bạc, dân cờ bạc không người có thể may mắn thoát khỏi, thu hoạch nhất thời cũng đều chỉ là phồn vinh giả tạo. Quý trọng mạng sống, tránh xa đánh bạc."
Tiểu Thạch Đầu ngừng một chút, từ từ gật đầu.