Mặt tiền mà sòng bạc dùng dù sao cũng là tài sản của nhà họ Blair, gia chủ nhà họ Blair thường xuyên đi qua phố Phú Hào, đến nơi náo nhiệt nhất để nhìn một cái.
Ánh mắt của quản gia nhìn về phía trước, phức tạp nói: "Nhiều người quá, phố Phú Hào thành lập lâu như vậy, cũng chưa từng có nhiều người đến như vậy."
Gia chủ nhà họ Blair hâm mộ lại ghen tị: "Đúng vậy, không thể không thừa nhận, tên Hòa Ngọc này, cũng có chút năng lực."
"Phố Phú Hào hưng thịnh như vậy đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao, rất nhiều cửa hàng trên phố này đều là của nhà họ Blair chúng ta, gia chủ, ngài phải vui vẻ mới đúng." Quản gia chân thành an ủi vị gia chủ đang ghen tị này.
Nghe thấy vậy, gia chủ nhà họ Blair lập tức nở nụ cười: "Cũng đúng, bởi vì sự xuất hiện của sòng bạc, cả đoạn đường đều trở nên náo nhiệt, kinh doanh cũng rất tốt. Tuy những tài sản này đều do phu nhân quản lý, nhưng thật sự cũng thuộc về nhà họ Blair, thuộc về tôi."
Chỉ cần nghĩ đến sòng bạc của Hòa Ngọc kéo theo gã đi kiếm tiền, gã liền vui vẻ. Dừng lại một chút, nụ cười trên khóe miệng của gã càng thêm xán lạn: "Hơn nữa, hiện tại thành phố A chỉ có nhà họ Blair chúng ta. Nhà họ Thư và nhà họ Nam đều đã phá sản rồi, chỉ có chúng ta cười đến cuối cùng."
Vừa mới nhắc đến nhà họ Thư và nhà họ Nam, gia chủ nhà họ Blair lập tức thấy gia chủ nhà họ Thư và gia chủ nhà họ Nam đi đến, đi về phía sòng bạc.
Gia chủ nhà họ Blair ngạc nhiên, lập tức từ xe bay đi xuống, mặt cười tươi: "Ái chà, đây còn không phải là ông Thư và ông Nam à? Sao các ông lại ở đây?"
Hai người cũng nhìn thấy gia chủ nhà họ Blair, khuôn mặt của họ nhanh chóng đen lại. Nhưng hiện tại, bọn họ đã có sự khác biệt về giai cấp, không dám nói lớn tiếng với gia chủ nhà họ Blair, hai người cúi đầu xuống.
Gia chủ nhà họ Blair cũng không bỏ qua cho họ, vẻ mặt đầy sự chế giễu: "Các ông đã phá sản rồi mà còn có tư cách để đến phố Phú Hào à? Nơi này thuộc về người giàu, sao không có người ngăn lại bọn họ?"
Gã cố ý lớn tiếng hỏi quản gia. Quản gia cười mà không nói. Gia chủ nhà họ Blair cố ý nói, từ khi Hòa Ngọc mở sòng bạc, nơi này đã không còn là nơi chỉ thuộc về người giàu nữa, chỉ cần trong túi có tiền, thì đều có thể đi vào. Gia chủ nhà họ Blair nhắc lại quy tắc cũ chỉ là vì muốn chế giễu hai người họ.
Hai người lúng túng, mở miệng, mặt đỏ lên, mãi cũng chưa nói nên lời. Bọn họ không giống với trước kia, cái kiểu không giống này, không chỉ thể hiện ở việc bị người giàu đè ép, còn thể hiện ở các mặt của cuộc sống. Giống như lúc này, bọn họ ngay cả một chiếc xe bay cũng không có, chỉ có thể đi bộ đến sòng bạc.
Thấy hai người không nói, gia chủ nhà họ Blair tiếp tục hất cằm lên, nói: "Người đâu, đuổi bọn họ đi ra."
Gã đương nhiên có quyền này.
Vẻ mặt của gia chủ nhà họ Thư và gia chủ nhà họ Nam biến sắc, nhưng không dám phản kháng, sợ gia chủ nhà họ Blair sai người đánh chết bọn họ.
Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: "Đợi đã, gia chủ nhà họ Blair, bọn họ là nhân viên tôi mới thuê đến, xin ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho bọn họ."
Gia chủ nhà họ Blair lập tức quay đầu lại. Là Hòa Ngọc.
Ánh mắt của gã thay đổi, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, giọng nói vô cùng thân thiện: "Là cậu chủ nhà họ Hòa à? Hôm nay cậu không bận à?"
Hòa Ngọc lắc đầu, thở dài: "Bận chứ, mỗi ngày đều bận kiếm tiền, cho nên tôi mới phải thuê bọn họ, vừa hay có thể giúp tôi."
Kiếm tiền.
Vãi, cái tên nói phét này.
Ánh mắt của gia chủ nhà họ Blair hơi lóe lên, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu chủ nhà họ Hòa thật rộng lượng thoải mái, nhưng thuê họ cũng không ổn lắm. Dù sao hai người cũng từng là gia chủ, thật sự có thể yên tâm làm việc không?"
Hòa Ngọc mỉm cười, giọng nói bình tĩnh lại ngang ngược: "Không yên tâm làm việc thì đuổi cũng được. Hiện tại bọn họ không có tiền, cũng không có thu nhập. Làm việc ở chỗ tôi lương cao, đó chính là cơ hội tốt nhất của họ."
Gia chủ nhà họ Thư và gia chủ nhà họ Nam đều cúi đầu thở dài, mắt nhìn nhau, đều thấy được ở trong mắt đối phương là "cùng cảnh ngộ với nhau". Bọn họ không có cách nào khác, cả một căn nhà, ở đâu cũng đều cần tiền. Đặc biệt là sau khi phá sản, chỉ để lại nhà ở. Trước kia có tiền, không ai dám làm gì bọn họ. Hiện tại không những có người nhìn chằm chằm bọn họ, còn có người nhìn chằm chằm chỗ ở cuối cùng của bọn họ.
Lúc này, Hòa Ngọc dùng lương cao thuê bọn họ, đây thật sự là cơ hội tốt nhất của họ. Cho dù tủi nhục, bọn họ cũng phải đến.