Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 895

Khi Thành Chiêu ra tay, Hòa Ngọc vừa mới kết thúc một ván bài lớn. 

Tất nhiên, lúc này cậu vẫn chưa kết thúc, cậu chỉ chia bài cho người khác. Được ông chủ sòng bạc chia bài cho, đó chính là vinh hạnh. Đó là hai vị phú hào đứng trong top 30 của bảng xếp hạng, tài sản đều trên năm mươi tỷ. Hòa Ngọc làm chia bài cho bọn họ một lát, cũng coi như là đón tiếp bọn họ, sau đó liền quay về phòng nghỉ.

Tiểu Thạch Đầu đóng cửa lại, vội vàng nói: "Làm sao đây? Những tin tức này không có lợi với sòng bạc, liệu có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của sòng bạc không? Những phú hào đó liệu sẽ đồng ý đến lần nữa không?"

Trong khoảng thời gian này đi theo Hòa Ngọc, cậu nhóc ấy béo lên không ít, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhăn lại, trên mặt đầy lo âu. Tiền Hòa Ngọc kiếm được, cùng với phần lớn sòng bạc thu vào, đều đến từ phú hào. Hiện tại tin tức được lan truyền ở hành tinh tiền tệ đối với sòng bạc rất bất lợi, sẽ khiến các phú hào không tin tưởng sòng bạc nữa, đương nhiên, trừ khi Hòa Ngọc có thể đưa ra một lời giải thích tốt.

Nhưng chuyện này nên giải quyết như thế nào đây? Bảo Hòa Ngọc thua hết tiền để chứng minh chắc chắn cậu sẽ không đồng ý. Hơn nữa, thua hết tiền để chứng minh, cũng chỉ là giải quyết phần ngọn chứ chưa trị tận gốc, trừ khi cậu có thể không bao giờ thắng được tiền.

Hòa Ngọc không nói chuyện, cậu đi đến bên cạnh chiếc bàn, ngồi dựa vào bàn, đôi chân thon dài duỗi ra. Một khi cậu ngủ không ngon, sắc mặt liền sẽ vô cùng tái nhợt, lại thêm bản thân cậu còn yếu ớt, gầy yếu hơn người của Liên Bang, điều này dẫn đến việc cả cơ thể tràn đầy cảm giác yếu ớt.

Tóc mai ở trên trán có hơi rối, cậu hơi ngửa đầu, để lộ hầu kết, vừa gợi cảm vừa xinh đẹp. Ngón tay mảnh nhưng lộ rõ khớp xương giơ ra, tháo cổ áo đang cài chặt ra, hai cái cúc áo rơi ra, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện. Cúc áo rơi xuống dưới đất, lại từ từ lăn đi, phát ra âm thanh rất nhẹ, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh lại rất rõ ràng. Khuôn mặt của Hòa Ngọc có chút bực bội, kính mắt treo lỏng lẻo ở trên cánh mũi, trông có vẻ rất lạnh lùng.

Đây là vẻ mặt rất hiếm thấy.

Bình luận: "A a a, Hòa Thần gợi cảm quá, Hòa Thần giết tôi đi!"

Bình luận: "Ô ô ô, Hòa Thần đừng bực bội, cậu cần cái gì, chúng tôi cho cậu cái đó. Bỏ phiếu, bỏ phiếu cho cậu, để cậu yên tâm."

Bình luận: "Mẹ ơi, đẹp trai quá."

Bình luận: "Mặc dù có hơi không có đạo đức, nhưng tôi bắt buộc phải nói, Hòa Thần ngay cả lúc bực bội cũng đẹp trai như vậy, muốn mạng mà, tim tôi chịu không nổi rồi."

Đừng nói đến khán giả, ngay cả Tiểu Thạch Đầu ở cùng một phòng cũng có chút chịu không nổi. Ở tuổi này của cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, chưa có mối tình đầu, nhưng con người thưởng thức cái đẹp thì không phân biệt tuổi tác. Cậu ấy ngây ngốc nhìn Hòa Ngọc, có hơi ngơ ra.

Một lúc lâu sau, cậu nhóc lắc đầu, tỉnh táo lại, mở miệng hỏi thăm: "Đừng khó chịu, chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết."

Hòa Ngọc ngẩng đầu, nhìn về phía cậu ấy bằng cặp mắt nghi hoặc. Sau đó, cậu lắc đầu, giọng nói bởi vì thức khuya mà trở nên vô cùng khàn khàn âm u: "Không phải, anh khó chịu vì chuyện này."

Bình luận: "Không phải bởi vì nghi ngờ à? Vậy thì bởi vì cái gì?"

Bình luận: "Chắc chắn là bực bội vì bị nghi ngờ rồi, chỉ là Hòa Thần sĩ diện không dám nói thôi. Mẹ ơi, càng thích Hòa Thần rồi! Phải làm sao đây?"

Hòa Ngọc cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ. Cậu không hề bực bội vì bị nghi ngờ, cậu đang bực bội một vấn đề khác. 

Thế giới này, có một tên vẫn chưa xuất hiện.

Dựa theo quy luật trước đây, muộn như thế này thì tên đó cũng nên xuất hiện rồi. 

Trận đấu của cậu và Thành Chiêu đã đi đến gần cuối, anh ta vẫn chưa xuất hiện, vậy rốt cuộc anh ta còn sẽ xuất hiện không?

Bình Luận (0)
Comment