Thành Chiêu vẫn ngồi xổm trên mặt đất, gã nhìn Hòa Ngọc và hỏi một cách nghiêm túc: "Thế nên cậu muốn làm gì?"
Hòa Ngọc mỉm cười, đôi mắt hạnh cong lên, giọng nói tràn đầy sự mê hoặc: "Chúng ta cùng cược một ván đi, chỉ có hai người chúng ta, công bằng ngay thẳng, 800 tỷ chip."
Ý là ai thắng thì có thể áp đảo đối phương. Dù sao thì, vào giây phút thua cuộc tài sản trở về con số không, muốn đuổi kịp cũng là chuyện không thể nào.
Thành Chiêu lập tức híp mắt, nói với vẻ khó tin: "Cậu bảo tôi đánh cược với cậu, cậu đang đùa tôi đấy hả?"
Với năng lực của Hòa Ngọc, cậu có thể dễ dàng thắng được...
Đùa gì vậy trời? Hòa Ngọc là chủ sòng bạc, gã đi cá cược với Hòa Ngọc chả khác nào tự mình tìm đến cái chết.
Thành Chiêu không ngu, gã nghi ngờ Hòa Ngọc nghĩ gã ngu thì đúng hơn.
"Anh chọn địa điểm, anh mang bài poker, anh là người lập ra quy tắc sòng bạc, anh là nhà cái, anh chia bài." Giọng nói Hòa Ngọc bình tĩnh, ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
Thành Chiêu sửng sốt. Tin đồn về sòng bạc vẫn luôn rất nổi cộm nên gã cũng thử đi học cách đánh bài. Chuyện này cũng không phải quá khó khăn, Thành Chiêu có thể tự học được, mà gã thậm chí còn học cách để thắng Hòa Ngọc, gã biết rằng Hòa Ngọc rất có tài.
l**m đôi môi hơi nứt nẻ, Thành Chiêu hỏi cậu: "Sao cậu vội thế?"
Hòa Ngọc dừng lại một chút, sau đó rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Bởi vì, hình như có tên nhóc gặp phải rắc rối rồi, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng."
Thành Chiêu cau mày, không nói gì.
Một lúc sau, gã lớn tiếng nói: "Được, cược thì cược. Tôi sẽ chọn địa điểm và mang bài đến, tôi đặt ra quy tắc, sáu giờ tối nay gặp mặt, chọn địa điểm xong sẽ thông báo cho cậu."
Hòa Ngọc gật đầu: "Được."
Sau khi nói xong, cả hai rơi vào im lặng, kết nối không bị gián đoạn.
Hòa Ngọc: "Sao anh không động đậy gì hết vậy?"
Thành Chiêu: "Bị thương hơi nặng, đứng không nổi."
Hòa Ngọc: "..."
Mặt cậu không chút biểu cảm nào ngắt kết nối, biến mất trước mắt Thành Chiêu.
Thành Chiêu "chậc chậc" hai tiếng, cạn lời: "Cậu vô tâm thật đấy, cũng không biết hỏi thăm người ta tiếng nào."
Nói xong, gã cố gắng đứng dậy, thu hồi cây roi dài, vất vả lắm mới thả trang bị phi hành ra rồi leo lên.
Bình luận: "Chậc, còn hy vọng Hòa Ngọc quan tâm tới anh, anh đang nằm mơ đấy hả."
Bình luận: "Đúng là kẻ thù của ship CP mà."
Bình luận: "Tôi không ship với đôi mắt xanh đâu, Hòa Thần và Trấn Tinh mới là một cặp."
Bình luận: "Hòa Ngọc tàn nhẫn thật đấy, bây giờ Thành Chiêu cũng vậy, dám đánh một canh bạc lớn như thế. Đây là canh bạc của số phận đó, những người này đi theo Hòa Ngọc ai cũng biến thành kẻ điên hết rồi."
Tiền của hành tinh tiền tệ tập trung trong tay Hòa Ngọc và Thành Chiêu. Khoảng cách giai cấp giữa người giàu và người bình thường giờ chẳng là gì, bởi vì trước mặt Hòa Ngọc bây giờ toàn là người nghèo.
Còn cách một ngày nữa là đến thời gian giao hẹn với Thành Chiêu, Hòa Ngọc lại làm thêm một số việc khác. Cậu đã mở thêm một số sòng bạc ở các thành phố khác nhau, hạ thấp yêu cầu của sòng bạc. Về cơ bản, chỉ cần trong túi có một tệ thì vẫn có thể vào sòng bạc đánh bài.
Gần như có thể tưởng tượng ra rằng, sau đó, tất cả mọi người trên hành tinh tiền tệ sẽ nhảy qua nhảy lại giữa hai thân phận "người giàu" và "người nghèo".
Trước kia, người nghèo rất khó trở nên giàu có, người giàu sẽ hình thành áp chế tuyệt đối với người nghèo. Còn bây giờ, người nghèo có thể trở nên giàu có ngay lập tức, người giàu cũng có thể biến thành người nghèo trong phút chốc.
Bắt nạt người nghèo? Lúc bạn trở nên giàu có bạn sẽ dám ức h**p người nghèo, đợi bạn biến thành người nghèo, hoặc người nghèo mà bạn ức h**p trở thành người giàu giống như bạn.
Thôi xong, lúc đó thì xong đời.