Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 907

Tiểu Thạch Đầu hiểu ý của Hòa Ngọc, tâm trạng của cậu bé rất phức tạp, nhìn Hòa Ngọc: "Vậy sau này, hành tinh tiền tệ sẽ trải qua những thay đổi kinh thiên động địa sao."

Hòa Ngọc sửa lại cho cậu bé: "Không, hành tinh tiền tệ đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa rồi."

Kể từ khi Thành Chiêu bán các khóa học cải thiện năng lực chiến đấu, khóa học rèn trang bị và khóa học điều chế thuốc viên do người giàu độc quyền, người nghèo đã có khả năng bước lên tầng lớp phú hào, địa vị của phú hào bị ảnh hưởng. Trong trường hợp này, cách giải quyết duy nhất là phải có nhiều tiền hơn.

Còn Hòa Ngọc thì mở sòng bạc, người muốn có càng nhiều tiền hơn bước vào sòng bạc, có khả năng thành công kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cũng có khả năng cao trở thành kẻ táng gia bại sản.

Nhất quyết không vào sòng bạc? Không phải ai cũng là gia chủ Blair. 

Đối với những người coi tiền như mạng giống như người của hành tinh tiền tệ, bọn họ tuyệt đối không chấp nhận người giống như mình bỗng nhiên giàu hơn mình.

Cho dù ở cùng một tầng lớp, mười người, một người không đánh bạc, tám người tán gia bại sản, một người bỗng trở nên giàu có chỉ trong một đêm, vậy thì người không đánh bạc kia sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào người "trở nên giàu có chỉ trong một đêm."

Đây là hành tinh tiền tệ.

Vì vậy, đây đã trở thành một vòng tròn khép kín, một vòng tròn khép kín đã được hình thành từ đầu, một vòng tròn khép kín được hình thành từ khi Hòa Ngọc và Thành Chiêu bắt đầu kiếm tiền. 

Những người của hành tinh tiền tệ sẽ nhảy qua nhảy lại giữa việc có tiền và không có tiền.

Tiểu Thạch Đầu hiểu ra, giọng nói của cậu bé mang theo sự thăm dò: "Nói cách khác, trong tương lai hành tinh tiền tệ có thể sẽ không xảy ra tình trạng áp bức giai cấp nghiêm trọng như bây giờ."

Hòa Ngọc đẩy kính, bình tĩnh nói: "Nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì đúng là vậy."

Không hiểu sao, hốc mắt của Tiểu Thạch Đầu có chút ẩm ướt, cậu bé hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy: "Hòa Ngọc, anh là người tốt!"

Hòa Ngọc: "..."

Cậu nhìn Tiểu Thạch Đầu một cách kỳ lạ, sau đó bình tĩnh đứng dậy: "Anh sẽ coi như là em đang khen anh, cám ơn. Mặc dù, anh cũng không phải người tốt lành gì đâu."

Nói xong, cậu sửa lại quần áo, bước ra khỏi phòng.

Khóe miệng của Tiểu Thạch Đầu cong lên, lộ ra một nụ cười, cậu bé nhỏ mười tuổi của hành tinh tiền tệ, lần đầu tiên lộ ra nụ cười hồn nhiên như vậy, cực kỳ đặc biệt.

Sáu giờ chiều.

Hòa Ngọc xuất hiện đúng giờ tại địa điểm mà Thành Chiêu đã hẹn. Thực ra, Thành Chiêu không chọn nơi quá xa, gã chọn một quảng trường ở gần thành phố A, Hòa Ngọc đến đó rất thuận tiện.

Chưa đến sáu giờ, người đông nghìn nghịt, người có chút danh tiếng ở hành tinh tiền tệ cũng đã có mặt ở đây. Không còn cách nào, Hòa Ngọc và Thành Chiêu lúc nào cũng bị người khác nhìn vào, thông tin cá cược cũng không được giữ bí mật nên tự nhiên nó sẽ được lan truyền khắp hành tinh tiền tệ.

Ai mà không tò mò chứ? Điều này còn thú vị hơn cả việc Cool thách thức người đứng đầu trong bảng phú hào, nói cho cùng, Cool cũng không có 800 tỷ.

Không ai trong số họ có 800 tỷ, nhưng họ muốn chứng kiến một trận cá cược thắng thua 800 tỷ, đây là cảm giác gì, một trận cá cược tám trăm tỷ!

Đã nhiều lần ám sát hai người này nhưng đều thất bại. Lần này, phú hào duy nhất còn sót lại ở hành tinh tiền tệ không phái người ra tay lần nữa, tất cả bọn họ đều an phận đứng ở quảng trường, đợi xem trận cá cược chưa từng có trong lịch sử.

Canh bạc này sẽ được ghi vào lịch sử của hành tinh tiền tệ.

Miễn là họ không ở gần trung tâm quảng trường, Thành Chiêu cũng mặc kệ để cho họ xem.

Không biết gã bận rộn cả một ngày làm cái gì, quần áo cũng không thay, vẫn mặc bộ quần áo rách nát đó, trên người còn có vết máu, trên mặt còn có vết thương. Gã đặt một chiếc bàn dài ở giữa quảng trường, ở giữa có một bộ bài, gã ngồi ở một đầu của chiếc bàn dài, chờ đợi Hòa Ngọc đến.

Vào đúng sáu giờ.

Hòa Ngọc xuất hiện, hôm nay cậu mặc áo đuôi tôm màu đen, quần tây đen ôm sát, áo sơ mi tôn lên một thân hình hoàn mỹ, lúc bước đi, vạt áo hơi đung đưa. Chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc, chiếc cà vạt đen được thắt ngay dưới xương quai xanh. Kết hợp với một đôi găng tay trắng, khiến cậu trông càng cao quý hơn.

Tóc cậu chải ngược ra sau, liếc nhìn có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Trên sống mũi đeo cặp kính không gọng, đôi môi mỏng đang mỉm cười, nét mặt dịu dàng nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Đôi giày da màu đen giẫm trên mặt đất, phát ra âm thanh "lộc cộc".

Cậu mỉm cười, từng bước đi qua đó, không nhanh không chậm, luôn luôn cao quý lười biếng.

Phía sau, Tiểu Thạch Đầu đi theo như thường lệ, xách theo một cái hộp màu đen, nhưng chỉ dừng lại ở gần chiếc bàn dài, chỉ có một mình Hòa Ngọc đi tới đó, ngồi đối diện với Thành Chiêu.

Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt đều nhìn về phía đối phương.

Bình Luận (0)
Comment