[Chúc mừng hành tinh Sinh Vật số 727 Seattle đã thăng cấp thành công, còn 29/500 slot thăng hạng]
[Chúc mừng Trái Đất số 1234 Lăng Bất Thần đã thăng cấp thành công, còn 28/500 slot thăng hạng]
Giọng Thành Chiêu run run: "Hai người bọn họ... chắc không phải là cùng ở một đấu trường đấy chứ?"
Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu, nét mặt nghiêm trọng, giọng khàn khàn: "Âm thanh thông báo phát lên cùng lúc, nếu không ngoài dự đoán, bọn họ ở cùng một đấu trường."
Cậu không chỉ dựa vào thông báo được "phát lên cùng lúc" để phán đoán rằng họ ở cùng một đấu trường, mà lý do quan trọng nhất là vì cậu đã thấy khán giả đề cập đến trong bình luận... Lăng Bất Thần và Seattle ở cùng một đấu trường!
Lăng Bất Thần đã dành chiến thắng, vì thế Seattle phải tiêu hao 5 triệu phiếu bầu để sống sót bước vào vòng tiếp theo.
Mặt Thành Chiêu phút chốc trắng bệch ra, các ngón tay nắm chặt vào nhau, gã thấp thỏm nhìn Hòa Ngọc, nỗi bất an ngập tràn sâu trong ánh mắt. Bằng mắt thường vẫn có thể thấy khuôn mặt Hòa Ngọc tối sầm lại, đôi mắt sâu không đáy.
Một lúc lâu sau, cậu khàn giọng: "Thành Chiêu, Seattle bỏ ra 5 triệu phiếu để thăng cấp, tôi nghĩ chúng ta sẽ rất khó để có lại gần 5 triệu phiếu bầu."
Một mình Seattle đã tiêu tốn mất 5 triệu phiếu, số phiếu của khán giả nhất định cũng tiêu hao đi một phần lớn. Trong số những người còn lại, có những người không muốn bỏ phiếu cho họ và cũng có những tuyển thủ phải ủng hộ của riêng mình, để thu thập triệu phiếu thật sự quá khó khăn.
Thành Chiêu vò nắm lấy mái tóc rối bời của gã, có chút hấp tấp pha lẫn chút muộn phiền: "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?" Chờ chết sao? Sao mà họ cam tâm được?
Hòa Ngọc ngẩng đầu, nhìn về phía trước cũng là đang nhìn vào những áp lực vô hình đang hướng về phía họ. Khuôn mặt trắng nõn trầm lặng như mặt nước, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, tức thì phì cười giễu cợt, giọng cậu khàn khàn mang theo ý châm biếm vô cùng tận…
"Thành Chiêu, trước kia tôi có nghĩ ra một cách mà không cần phải tiêu hao phiếu bầu, cũng nghĩ ra được một cách khác có thể thăng cấp được. Thật ra thì hai người chúng ta không cần phải có người thắng kẻ thua."
Thành Chiêu hướng về phía Hòa Ngọc, nhìn vẻ mặt mang điệu cười giễu cợt đó của cậu.
Hòa Ngọc tiếp lời: "Hôm nay là ngày thứ hai mươi, theo tôi suy tính, cổng thời gian của đại đa số các đấu trường sẽ khép lại. Trận đấu lần này là một trận đấu chém giết. Căn cứ vào sự phân bố của phó bản, mỗi đấu trường đều sẽ có tuyển thủ thăng cấp, trừ phi các tuyển thủ cùng đi vào chỗ chết."
Cậu thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thành Chiêu: "Chỉ cần mỗi người chúng ta nắm giữ 800 tỷ đợi đến ngày mai, không phải cùng chết, không phân thắng bại, sau khi hệ thống đóng cổng thời gian, chúng ta có thể cùng nhau thăng cấp."
Hệ thống không thể chờ bọn họ phân thắng bại vô thời hạn, đến một điểm nút của cổng thời gian, nhất định phải đưa ra phán quyết. Cho dù không phải ngày mai, muộn hơn cũng không sao.
Tất nhiên, cậu không nghĩ ra điều đó mà nắm thông tin này từ bình luận... Hòa Ngọc thầm thấy vô cùng vui mừng vì mình nhìn thấy được bình luận khán giả, đây quả thực tạo điều kiện thuận lợi cho cậu nắm thông tin và tính toán mọi thứ.
Nhưng cũng giống như cách cậu đến với , có lẽ không phải ngẫu nhiên mà cậu nhìn thấy được bình luận.
Đương nhiên, giờ không phải là lúc nói chuyện này, mối quan tâm hàng đầu là tìm đường thăng cấp.
Thành Chiêu lắc đầu cười khổ: "Seattle thăng cấp, khả năng đấu trường này chúng ta không nhất thiết cần có người thăng cấp. Đấu trường bên bọn họ đã có hai người thăng cấp, vậy nên hai người chúng ta đều sẽ bị loại bỏ."
Hòa Ngọc giơ tay lên, ánh mắt sắc như dao: "Không, có phó bản mà tất cả mọi người đều được thăng cấp, thì nhất định cũng sẽ có phó bản tất cả cùng chết. Tôi cá là có một phó bản mà hai bên tuyển thủ tham đấu sẽ cùng chết."
Thành Chiêu bất giác muốn hỏi tại sao cậu lại dám cược như vậy? Lỡ đâu không có thì sao...
Nhưng đối diện với ánh mắt của Hòa Ngọc, gã chỉ thấy được sự kiên định trong ánh mắt của đối phương, và sự kiên định ấy truyền đến Thành Chiêu qua đôi mắt của cậu.
Gã không hiểu tại sao Hòa Ngọc lại chắc chắn đến như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cậu, bản năng gã mách bảo phải tin cậu.