Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 914

Có lẽ vì Thành Chiêu cảm thấy bản thân đang cách Hòa Ngọc hơi xa nên gã mới kéo ghế đến bên cạnh cậu.

Bọn họ, một kẻ áo quần rách tươm, một người áo đuôi tôm chỉnh tề, quả thực là một trời một vực. Hòa Ngọc ngay từ đầu đã không ưa tình trạng gã bây giờ, không muốn nhìn mặt gã.

Thành Chiêu làm bộ không biết, cứ sáp vào Hòa Ngọc: "Ngọc Ngọc, cậu nói có cách gì?"

Lúc này đây gã vô cùng phấn khích, hai mắt sáng rõ cứ dán chặt vào Hòa Ngọc, tông giọng tràn đầy sự trông đợi: "Có phải là chúng ta đi xin khán giả phiếu bầu không? Nhưng mà 5 triệu phiếu thật sự rất khó lấy."

Vòng vừa rồi cần đến 2 triệu phiếu đã là điều không tưởng, ấy mà vòng này cần tận 5 triệu. Trước đây, top 10 người được yêu thích nhất sẽ dễ dàng lọt vào trận bán kết vì đủ số phiếu bầu. Tuy nhiên, mùa này số phiếu bầu rõ ràng ít hơn và yêu cầu cũng tăng lên, do đó số người thu thập đủ sẽ rất ít.

Ở trận trước, Trấn Tinh đã thu về 2 triệu phiếu, đây là một con số không thể tin được. Vòng này cần tới 5 triệu, thiết nghĩ đây không phải chuyện con người có thể làm được.

Thành Chiêu khẽ cau mày, như thể đã nghĩ ra gì đó bèn hỏi Hòa Ngọc: "Hiện tại cậu có bao nhiêu? Tôi có 1,1 triệu phiếu, để đạt được con số 5 triệu thật sự rất gian nan."

1,1 triệu phiếu bầu này là do gã liên tục tích góp được từ trận đấu loại vòng hai bắt đầu cho đến nay. Mỗi vòng sẽ cử ngẫu nhiên một số khán giả là công dân Liên Bang tham gia bầu chọn, số lượng tuyển thủ ngày càng ít đi, có vẻ như số phiếu bầu sẽ được tập trung hơn... 

Nhưng trên thực tế, tổng số phiếu phát ra trong mỗi vòng sẽ được giảm xuống cho phù hợp và yêu cầu ngày càng cao.

Mùa này có vẻ đặc biệt khó khăn. Ít ra trong mỗi mùa trước đây, chưa từng có trận chém giết nào cần đến 5 triệu phiếu bầu ngay vòng đầu tiên. Thành Chiêu còn không chắc liệu gã và Hòa Ngọc có thể cùng nhau thu được 5 triệu phiếu bầu hay không. Những người bằng lòng bỏ phiếu cho họ thì cũng đã làm từ sớm rồi. Những khán giả còn lại tiếp tục quan sát, trừ phi họ có thể khiến cho những người này động lòng, nếu không thì sẽ không nhận được phiếu bầu.

Hòa Ngọc tỏ vẻ bình tĩnh: "Tôi có 2,2 triệu phiếu bầu." Thật không may, chỉ bằng gấp đôi Thành Chiêu.

Thành Chiêu: "???" Gã không tài nào tin được, nhìn Hòa Ngọc chằm chằm: "Cậu có số phiếu cao vậy sao?!"

Chết tiệt không hợp logic tí nào! Người từ hành tinh rác xưa nay vốn bị kỳ thị trong cuộc thi, hầu như không bao giờ được khán giả bỏ phiếu, không ngờ Hòa Ngọc lại có đến hơn 2 triệu phiếu bầu... 

Nhưng Thành Chiêu cũng suy nghĩ lại, Hòa Ngọc chưa bao giờ tiêu hao phiếu bầu và cũng có nhiều khoảnh khắc tỏa sáng, vì vậy số phiếu bầu cao cũng là chuyện bình thường. Nếu là khán giả thì gã cũng sẽ bầu cho cậu.

Nghĩ đến đây, Thành Chiêu xoa tay với vẻ hào hứng: "Vậy chúng ta sẽ kêu gọi khán giả bỏ phiếu cho cậu, cậu dùng hết phiếu rồi rời đi, còn tôi thăng cấp thành công." Cũng biết làm vậy là đang lợi dụng cậu, gã liền đắp thêm vào: "Tôi sẽ tặng cậu tất cả phần thưởng tôi có được."

Thành Chiêu cười vô cùng giòn giã, nháy mắt ra hiệu, đôi mắt sáng ngời.

Hòa Ngọc gõ đầu ngón tay xuống bàn, đôi mắt dưới cặp kính không gọng nhắm lại và chìm vào trầm tư.

Vài giây sau, cậu mở mắt ra, cất giọng kiên định: "Nếu người khác không tiêu hao phiếu bầu để thăng cấp, đạt được 5 triệu phiếu bầu cũng không phải là không có khả năng."

Cậu đã tính kỹ hết rồi, tiêu hao phiếu bầu để thăng cấp cũng rất khả thi.

Mắt Thành Chiêu càng sáng rõ, gã hào hứng vạch ngón tay ra đếm...

"Số người cán mốc 5 triệu chỉ đếm trên đầu ngón tay, Trấn Tinh là một trong số đó. Không đúng, trận trước Trấn Tinh đã tiêu hao 2 triệu phiếu bầu, trận này rất khó để có được 5 triệu phiếu bầu lần nữa. Còn có Nguyên Trạch, anh ta được rất nhiều người ở hành tinh thông thường ủng hộ. Một trong hai người Eugene và Cách Đới cũng có thể, nhưng người từ hành tinh Cơ Giới không chắc sẽ có được 5 triệu phiếu bầu. Tôi tự hỏi liệu có tính... Seattle, cô ấy rất nổi tiếng, mà các tuyển thủ nữ cũng ít nữa, nhiều khán giả nam có thể sẽ bỏ phiếu cho cô ấy. Ngoài những người này ra, không một ai có thể kiếm đủ 5 triệu phiếu."

Thành Chiêu phân tích xong rồi đập bàn một phát, quay đầu lại gần sát mặt Hòa Ngọc như muốn dán vào cậu: "Đúng là một cơ hội tốt, vậy chúng ta kêu gọi khán giả bình chọn như thế nào đây?"

Hòa Ngọc đưa tay lên, dí ngón tay đẩy trán gã ra, trong đôi mắt lộ vẻ chán ghét: "Đừng đến gần tôi." Dứt lời, cậu rút tay về, lấy khăn lau tay và thản nhiên nói: "Có lẽ, chúng ta nên bàn về chuyện anh là người mà chính quyền Khu thứ ba cử tới. Chính quyền các anh gửi anh đến thực hiện nhiệm vụ, lẽ nào lại không để ý đến anh sao?"

Thành Chiêu: "!!"

Khán giả: "!"

Mẹ kiếp, tình huống gì thế này??

Thành Chiêu sững sờ: "Cậu có ý gì? Gì mà chính quyền cử tôi đến, không có, cậu như vậy là..."

Hòa Ngọc bình tĩnh ngắt lời gã, ánh mắt nghiêm túc: "Thành Chiêu, có một số việc anh không giấu được, cũng tuyệt đối không được giấu, ngược lại, phơi bày ra cho mọi người biết lại càng tốt. Anh thấy hai chúng ta tiến vào cùng một đấu trường chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Tôi luôn quan sát anh, muốn biết thông tin về anh, càng muốn anh sống sót, nhưng sự sắp xếp của hệ thống lại không như ta mong muốn."

Thành Chiêu mím môi, vẫn còn hoang mang, như thể gã không hiểu được lời nói của Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nhìn thẳng hai mắt vào Thành Chiêu, bờ môi mỏng hé mở: "Anh kể hoàn cảnh của mình xem, nói cho tôi những gì anh biết, khán giả nhất định sẽ bảo vệ anh thăng cấp. Vì họ cũng giống như tôi, muốn biết sự thật che giấu đằng sau này..."

Xung quanh đột nhiên im bặt.

Sắc mặt Thành Chiêu cũng biến đổi trong phút chốc, hai mắt trợn tròn.

Bởi vì lúc này họ nghe hệ thống thông báo....

Bình Luận (0)
Comment