Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 913

Thành Chiêu nhìn Hòa Ngọc, dường như không còn tí sức lực nào: "Vậy tại sao cậu còn cược với tôi, sao lại không vạch trần tôi từ trước đi?"

Hòa Ngọc ném những lá bài poker trên bàn, điều quan trọng đối với họ bây giờ không phải là đánh bạc nữa. Cậu ngồi ở trên ghế, chắp tay, dùng đôi mắt đen xinh đẹp nhìn chằm chằm Thành Chiêu: "Bởi vì, tôi muốn xem anh muốn sống đến mức nào. Trận cá cược giữa chúng ta, vốn dĩ không hoàn thành được."

Thành Chiêu: "..." Gã trợn tròn mắt: "Không phải cậu đang nói những điều vô nghĩa sao, ai lại muốn chết chứ..."

Hòa Ngọc cũng không tức giận, khi cậu có mục tiêu mới, tính tình của cậu sẽ cực kỳ tốt. Cậu vô cảm nhìn Thành Chiêu, trầm giọng nói: "Anh không cho phép mình thất bại, cho dù chúng ta đang ngồi cùng bàn đánh bạc mà thấy anh sắp thua thì người đó sẽ lật ngược giao hẹn của chúng ta, vi phạm quy tắc."

Thành Chiêu: "..." Tôi luôn cảm thấy rằng cậu đang mắng tôi, nhưng tôi không có bằng chứng.

Đôi mắt to tròn dưới cặp kính không gọng của Hòa Ngọc lúc này rất sắc bén, như dao phóng về phía Thành Chiêu: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, nếu tôi thua, tôi cũng sẽ đi ngược lại giao hẹn, vi phạm quy tắc."

Thành Chiêu nhìn lại cậu, mím chặt môi. Hai người vẫn ngồi đối diện nhau, lúc này bầu không khí đã khác trước rất nhiều.

Hòa Ngọc đột nhiên thay đổi giọng nói: "Như vậy đi, Thành Chiêu, chúng ta có nên thương lượng một chút không, làm sao để cùng nhau sống sót ra ngoài?"

Thành Chiêu: "..." 

Mắt gã sáng lên: "Được."

Hòa Ngọc lắc đầu: "Tôi vẫn không chắc chắn, vì thế cần phải thương lượng, nhưng, tôi có một cách."

"Hả?" Thành Chiêu kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, lao về phía Hòa Ngọc rồi giang hai tay ra: "Ngọc Ngọc, tôi yêu cậu, cậu là người đàn ông có sức hấp dẫn chết đi được."

Gã kích động đến mức lao tới, muốn ôm Hòa Ngọc, ôm chặt vào trong lòng.

Sắc mặt Hòa Ngọc tối sầm lại, cậu vươn tay, ngón tay đặt ở trán của Thành Chiêu, nói với vẻ chê bai: "Dừng, nói chuyện chính, thời gian của chúng ta sắp hết rồi."

Bẩn thế này, tuyệt đối không được chạm vào cậu. 

Hòa Ngọc lại liếc nhìn mái tóc rối bù và cơ thể nhuốm máu của Thành Chiêu.

Bẩn quá đi mất, cho dù có đẹp trai thì cũng không thể lại gần mình được.

Thành Chiêu kiềm chế sự phấn khích của mình, gật đầu và ngoan ngoãn lùi lại, ngồi đối diện với Hòa Ngọc, đôi mắt sáng bừng nhìn Hòa Ngọc.

Chủ đề của họ dần trở nên khó hiểu đối với những người của hành tinh tiền tệ, vả lại khi thấy bọn họ không còn cược 800 tỷ nữa, những phú hào đến xem náo nhiệt cũng lần lượt thất vọng ra về. Trong lòng họ thầm mắng hai người này bùm kèo rồi cược vớ vẩn, nhưng lại không dám nói ra. Chỉ có thể phàn nàn trong lòng, hoặc là đợi đến khi đi xa, sẽ mắng chửi Hòa Ngọc và Thành Chiêu với quản gia hoặc người hầu.

Đương nhiên là chỉ dám ở sau lưng thôi. 

Bây giờ, bọn họ ở trước mặt Hòa Ngọc và Thành Chiêu đều là những "người nghèo" không có địa vị, nên sẽ không dám l* m*ng như vậy.

Đám người đến xem trong nháy mắt tản đi, chỉ còn lại có Tiểu Thạch Đầu đứng phía sau Hòa Ngọc, nghi hoặc nhìn bọn họ, ánh mắt có chút khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment