Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 912

Nghe thấy bị vạch trần, Thành Chiêu hơi do dự.

Một lúc sau, giọng nói của gã khàn khàn cất lên: “Cậu quá thông minh, hơn nữa còn quá xảo quyệt. Cậu đề nghị đánh bạc trước, tôi không yên tâm về cậu. Tôi đúng là có chuẩn bị trước, nhưng rõ ràng cậu cũng đã gian lận rồi.”

Nói xong, gã đưa tay ra, thu dọn các trang bị được sắp xếp xung quanh mình. Một món trang bị sau lưng Hòa Ngọc bay vào tay Thành Chiêu, rõ ràng là gã lợi dụng món trang bị này để xem lá bài Át trong tay Hòa Ngọc. Gã còn có trang bị gian lận khác để đảm bảo rằng quân bài mà gã chia cho Hòa Ngọc không phải là quân Át. Gã xác định thứ mình đưa cho Hòa Ngọc tuyệt đối không phải là Át, vậy thì quân Át trong tay Hòa Ngọc đến từ đâu? 

Rất rõ ràng, là Hoà Ngọc đã gian lận.

Hòa Ngọc giơ tay, ý là mình không chạm vào tấm vé trên bàn, Thành Chiêu đã tự mình mở ra, trên bàn trước mặt Hòa Ngọc chỉ có một lá bài chưa được mở ra.

Hòa Ngọc: "Anh không cược nữa sao?"

Thành Chiêu bực mình đáp: "Tôi gian lận, cậu cũng gian lận, cược cái gì mà cược."

Thực tế, cả hai đều gian lận nhưng vẫn có thể cược, dù sao thì, ngoại trừ kỹ năng đánh bạc, họ cũng có thể đặt cược vào "kỹ năng gian lận", nhưng Thành Chiêu đã nhìn ra lá bài trong tay của Hòa Ngọc là Át, mà như thế thì gã sẽ thua cậu.

Gã nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc như thể sẽ tạo ra được một vài lỗ lớn trên người cậu, bàn tay cầm cây roi dài siết chặt. Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, người xung quanh đứng xem, không ai dám mở miệng nói câu nào.

Chỉ có bình luận là còn sôi nổi.

Bình luận: "Trâu bò, đều là cao thủ gian lận."

Bình luận: "Hahaha, nói là đánh bạc công bằng, kết quả hai người cùng nhau gian lận."

Bình luận: “Vậy tiếp theo làm gì đây, làm sao phân thắng bại đây?”

Lúc này, Hòa Ngọc đột nhiên nói: "Nhưng tôi không gian lận."

Cậu bình tĩnh lật lá bài trên bàn lên, con số "4" rất rõ ràng. Đây là quân 4, không phải quân Át.

Đồng tử của Thành Chiêu co rút lại, không thể tin được, khán giả cũng sững sờ. Bọn họ rõ ràng nhìn thấy quân Át.

Hòa Ngọc xòe bàn tay lật bài ra, ngón trỏ và ngón giữa luôn khép lại mở ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của cậu. Lúc này, một chữ "A" rất nhỏ giữa hai ngón tay rơi xuống mặt bàn. Đó là một con số được cắt ra từ bài poker, nhỏ đến mức có thể kẹp giữa hai ngón tay, họ thậm chí còn không nhìn thấy.

Thành Chiêu nhìn kỹ vào chữ "A", cơ thể gã khẽ run lên.

Hóa ra quân bài trong tay Hòa Ngọc là "4" nhưng lúc cậu lật bài kiểm tra, ngón áp út và ngón trỏ giữ chặt quân bài poker, ngón trỏ "ngửa lên". Thực ra, ngón trỏ vốn dĩ không có lật bài, mà chỉ là lộ ra chữ "A", sau một cái chớp mắt liền thu tay về.

Bởi vì Thành Chiêu gian lận nên gã luôn nhìn chằm chằm vào bài của Hòa Ngọc, cậu chỉ làm giả nó, Thành Chiêu đã nhìn thấy quân Át.

Bây giờ, Thành Chiêu đã hủy đi ván cược đáng lẽ hắn đã thắng này.

Hòa Ngọc vỗ tay, như muốn phủi bụi, bình tĩnh nói: "Xem đi, tôi không có gian lận, tôi chỉ muốn xem phản ứng của anh thôi."

Thành Chiêu: "..."

Không hiểu sao, gã có chút suy sụp, ngồi sụp xuống, nhỏ giọng yếu ớt nói: "Cho nên, cậu sớm biết tôi sẽ gian lận, nên đã đề phòng từ trước rồi."

Gần đến lúc bắt đầu gã mới nghĩ tới việc gian lận, phương thức gian lận lại càng phải suy nghĩ cẩn thận, kết quả là Hòa Ngọc đã sớm đoán được mọi việc, thậm chí còn biết gã sẽ sắp xếp như thế nào. 

Thực sự làm cho mọi người... nghi ngờ chỉ số IQ của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment