Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười.
Cậu vốn sở hữu gương mặt tuấn tú, toát lên vẻ trong trẻo và lạnh lùng. Khi không biểu cảm, gương mặt ấy mang nét xinh đẹp kiêu sa, nhưng lúc cười lại vô cùng xán lạn và rạng rỡ.
Vạn Nhân Trảm nhìn cậu đến nỗi ngây ngốc, những người khác cũng hơi sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, họ đã tỉnh táo lại...
Vì sao việc Quỳnh đoán ra đôi mắt xanh lại khiến Hòa Ngọc vui vẻ đến thế? Cậu cười tươi như vậy chắc hẳn là đang rất vui đúng không? Giữa hai người họ có bí mật gì chăng?
Mọi người ở đây đều đang đợi Hòa Ngọc phân tích cho họ, thế nhưng đột nhiên cậu lại xoay người nhìn về phía những người khác: "Không có gì khác để nói sao? Nếu không thì giải tán thôi, chuẩn bị chờ đến trận thi đấu tiếp theo."
Mọi người: "???"
Chờ chút! Cứ thế mà giải tán sao? Không phân tích gì cho họ hả?!
Eugene nhìn Hòa Ngọc, rồi lại nhìn Quỳnh, gã nghi ngờ xoa xoa cằm. Cuối cùng, gã quay đầu qua nhìn Trấn Tinh, nhỏ giọng thì thầm hỏi: "Này, ông không tò mò à?"
"Tò mò chứ." Trấn Tinh lạnh nhạt nhìn gã: "Có điều lúc nào Hòa Ngọc muốn nói thì sẽ nói thôi."
Hơn nữa... có vẻ như gã đã đoán ra một chút rồi.
Eugene nghẹn họng, lẩm bẩm một câu: "Thần thần bí bí cái gì chứ, rõ ràng là cũng nói tiếng người cả nhưng sao mà nghe chả hiểu gì thế này?"
Sau khi Quỳnh trả lời xong thì cúi đầu, ai nhìn cô ta thì cô ta cũng không ngẩng đầu lên. Sau khi Hòa Ngọc hỏi xong thì cậu cũng không hề hỏi Quỳnh bất kỳ vấn đề gì cả, cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc một cách quỷ dị như vậy.
... Chuyện nên biết cậu đều đã biết.
Đương nhiên, Hòa Ngọc sẽ không giải thích rõ cho những người khác. Bởi vì nếu cậu giải thích rõ cho những người chơi khác thì hệ thống cũng sẽ hiểu rõ. Thành Chiêu là minh chứng trước mắt, nếu Quỳnh nói quá rõ ràng, hoặc cậu giải thích quá rõ ràng thì Quỳnh cũng sẽ bị hệ thống nhắm vào giống như thế.
Kiểu gì thì hệ thống sẽ không cho phép một người giúp đỡ đôi mắt xanh tồn tại như thế được.
Đúng vậy, người giúp đỡ đôi mắt xanh.
Hòa Ngọc không biết lai lịch của Quỳnh, cũng không biết thế lực sau lưng và các thông tin chi tiết khác của cô ta, nhưng như vậy không quan trọng, cậu biết mình có thể tin tưởng Quỳnh là được.
Trước khi Quỳnh vào thì đã biết đến đôi mắt xanh rồi. Có thể nói, cô ta vì đôi mắt xanh mà tới đây. Thậm chí, rất nhiều người trong số họ đều vì đôi mắt xanh mà tới.
Ví dụ như Quỳnh, hoặc là Kiều Viễn. Quỳnh là người phụ trách những tuyển thủ này, bọn họ đứng về phía của đôi mắt xanh.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Đôi mắt xanh đối đầu với hệ thống, Hòa Ngọc cũng ở phe đối lập khác với hệ thống, như vậy thì Quỳnh chính là bạn bè.
... Đây là tin tức mà Quỳnh vừa mới truyền đạt cho Hòa Ngọc.
Còn vì sao cô ta biết đôi mắt xanh, tìm đôi mắt xanh để làm gì, tạm thời Hòa Ngọc còn chưa rõ ràng lắm, cũng không tiện hỏi thêm.
Cậu xoay người đi, chuẩn bị rời khỏi đây.
Đoàn Vu Thần vội vàng gọi lại: "Hòa Ngọc..."
Anh ta xoa xoa tay hỏi: "Cậu có thể truyền thụ phương pháp tu luyện cho tôi không?" Đôi mắt anh ta tỏa sáng lấp lánh.
Anh ta muốn phương pháp tu luyện không phải để nâng cao năng lực chiến đấu mà vì anh ta muốn nghiên cứu kỹ thuật rèn. Sau khi kỹ thuật rèn của anh ta đột phá xong thì bây giờ lại rơi vào tình trạng không thể phát triển được.
Hiểu được năng lượng, nắm được năng lượng trong tay là bước căn bản để Đoàn Vu Thần có thể cải tiến kỹ thuật rèn của mình.
Đây là một bậc thầy rèn chỉ một lòng một dạ với rèn đúc.