Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 95

Hình ảnh máu b*n r* không xuất hiện như trong tưởng tượng, thân thể bị chém nát cũng không xảy ra. 

Sau khi tay Hòa Ngọc vẽ Thái cực, hướng rìu nhẹ nhàng bị đẩy đi, năng lượng dao động hướng tới một phương hướng. 

Cú bổ xuống như chẻ trời lấp đất của cây rìu đó chợt dừng lại! Như mất hết năng lượng, bị cậu nhẹ nhàng đẩy, bay đi như vậy.

Bay đi...

Bay đi rồi...

Càng khiến người ta không thể tưởng được chính là, rìu bay lại bay về phía Vạn Nhân Trảm.

Vạn Nhân Trảm: "???"

Đám người Trấn Tinh: "???"

Người xem: "???"

"A --" Vạn Nhân Trảm hét thảm một tiếng, bị rìu đẩy lao về phía tường phòng chiến đấu, bức tượng cứng như vậy lại thành một lỗ hổng, rìu cắm ở giữa chỗ lõm. Theo độ rung của rìu đã chứng minh, nó vẫn chưa đánh mất lực đạo nó có. Vạn Nhân Trảm bị rìu cắm xuyên qua áo treo lên, vẻ mặt mơ hồ.

Khán giả: "..." Đm! Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? 

Chỗ khu bình luận im ắng, phòng chiến đấu yên tĩnh, Hòa Ngọc nhàn nhã buông tay, bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Mọi người nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hòa Ngọc, lại nhìn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vạn Nhân Trảm... 

-- Tôi, không, hiểu, được!

Khu bình luận im ắng một chút rồi bùng nổ —

"Đm! Đm! Có ai giải thích chút được không?!"

"Cuối cùng thì Hòa Ngọc đã làm gì?!"

"Năng lực chiến đấu của cậu ta thật sự chỉ có tám điểm sao? Tôi không tin!"

"Mẹ hỏi tôi sao phải quỳ khi xem livestream!"

"Ai giải thích giùm!!"

"Có phải Hòa Ngọc còn trang bị phòng ngự gì à? Hơn nữa là cái loại mà cực kỳ ghê gớm ấy?"

"Hòa Ngọc có trang bị gì mọi người không biết ư? Trang bị của anh ta chả có hữu ích là bao!"

"Vậy cái tư thế đó của anh ta thì sao?"

Eugene lắc mình một cái tiến lên, thật cẩn thận sờ sờ thân thể Hòa Ngọc, rồi hạ giọng hỏi: "Người anh em, có phải cậu dùng trang bị phòng ngự đặc biệt gì không?" Tuy nói nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được. 

Tức khắc, tất cả đều dựng lỗ tai lên.

Hòa Ngọc mỉm cười: "Không cần trang bị, cũng không có trang bị phòng ngự." 

— — Chỉ là, suy cho cùng vẫn cần tiếp tục cải tiến. Không ai chú ý tới, lúc buông tay tay cậu hơi run rẩy, mà một chiêu vừa nãy cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.

Tất cả mấy người Trấn Tinh đều xông tới. 

Quỳnh hỏi: "Rốt cuộc anh đã làm như thế nào?" 

Thành Chiêu học cậu vẽ Thái cực: "Động tác này có nghĩa là gì?" 

Trấn Tinh: "Là bộ lý thuyết kỳ quái kia của cậu?" 

Bọn họ sửa lại thái độ lúc trước, tất cả ai cũng sáng mắt nhìn Hòa Ngọc.

Vạn Nhân Trảm "lấy" chính mình từ trên rìu xuống rồi nhổ nó ra khỏi tường, chạy tới, từ xa đã bắt đầu rít gào: "Hòa Ngọc! Rốt cuộc mày đã làm gì tao?!" Gã vọt tới trước mặt, trợn trừng nhìn Hòa Ngọc, mắt thì lại ngó các nơi trên người cậu, ý đồ tìm ra trang bị phòng ngự cậu sử dụng. Nhưng mà không thu hoạch được gì.

Hòa Ngọc giơ tay dùng ngón tay đẩy mắt kính: "Đó là Thái cực của Lam Tinh, tôi đã cho các em trải nghiệm lý thuyết của mình. Năng lực chiến đấu là một loại năng lượng, Trái Đất không có ai tiếp xúc, nhưng lại có thể nhập vào hệ thống võ hiệp ở Trái Đất." Cậu vươn tay, vẽ Thái cực giống vừa mới nãy. 

Vạn Nhân Trảm đột nhiên nhảy ra sau, những người khác cũng theo bản năng lùi lại, vẻ mặt kinh sợ 

— — Nói giỡn, tuy rằng bọn họ không hiểu động tác này, nhưng để lại ấn tượng cực kỳ khó xóa nhòa!

Hòa Ngọc thấy vậy, không dừng động tác, vẽ Thái cực xong thì dừng lại, không giống hậu quả cực kỳ đáng sợ như lúc trước, lúc này đây không hề có chuyện gì xảy ra.

Hòa Ngọc: "Đừng sợ, chiêu này còn ở giai đoạn nghiên cứu, trước mắt cũng chưa có bao nhiêu năng lực chiến đấu."

Mọi người: "???" Bọn họ nhìn Hòa Ngọc, lại nhìn Vạn Nhân Trảm, rồi liếc mắt về phía dấu vết lưu thật sâu trên tường phòng chiến đấu. 

— — Cậu nói cái này gọi là chẳng có bao nhiêu năng lực chiến đấu??

Sắc mặt Hòa Ngọc bình tĩnh: "Thật sự không có bao nhiêu năng lực chiến đấu, khi Vạn Nhân Trảm tấn công tôi, sử dụng năng lực chiến đấu cường đại, bản chất là anh ta mang theo năng lượng lớn đánh đến. Mà tôi sử dụng Thái cực của hệ thống võ hiệp Lam Tinh, chỉ cần một chút năng lượng là có thể sử dụng năng lượng cực lớn Vạn Nhân Trảm mang đến, lấy cùng phương thức để phản hồi trở lại." 

Cậu rụt tay, bình tĩnh tổng kết: "Cũng có thể nói là, bốn lượng đẩy ngàn cân."

Đám người Eugene há to miệng, như nghe được thiên thư.

Người xem: "... Tuy rằng không hiểu, nhưng có vẻ như rất lợi hại."

Bình Luận (0)
Comment