Hòa Ngọc đứng thẳng, xoay người nhìn về phía mọi người: "Cho nên, hiện tại chúng ta cần thảo luận tối qua đã xảy ra chuyện gì, đúng không?"
Eugene lập tức gật đầu: "Đương nhiên, tôi tò mò lắm rồi." Giọng nói có hơi dừng, gã lẩm bẩm một câu: "Nhưng mà, cũng thật là may mắn."
Đúng vậy, may mắn.
May mắn tối hôm qua người chết là Annie, mà không phải là Hòa Ngọc.
Không có ai đối với việc Annie chết biểu đạt ra suy nghĩ khác, bọn họ càng tò mò tối hôm qua xảy ra chuyện gì, hung thủ là ai. Dù sao, tối hôm qua cũng có rất nhiều người trước khi chìm vào bóng tối với suy nghĩ cuối cùng chính là lẽ ra nên g**t ch*t Annie.
Annie muốn giết Hòa Ngọc, nếu tối hôm qua Annie không chết, vậy có nghĩ là, người chết có khả năng là Hòa Ngọc. Đây là kết quả đám Trấn Tinh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Cũng bởi vậy, sáng sớm khi phát hiện Annie chết rồi, nhưng lại không có ai biểu hiện cảm xúc nào khác.
Nếu tối hôm qua bọn họ tỉnh táo, thấy Annie muốn giết Hòa Ngọc, bọn họ sẽ g**t ch*t Annie. Chắc chắn sẽ có thương vong, tối hôm qua khi quy tắc bị ẩn giấu được thông báo bọn họ đã xác định, lúc này, chỉ cảm thấy may mắn người chết là Annie mà không phải là bản thân và Hòa Ngọc.
Giường đã được dọn sạch, ngoài Annie vẫn còn nằm ở trên giường ra, bảy người khác hoặc là ngồi hoặc là đứng, tụ tập ở giữa giường của Hòa Ngọc và Vạn Nhân Trảm.
Hòa Ngọc ngồi ở trên giường của mình, đôi chân thon dài thoải mái duỗi ra. Bên cạnh là Lăng Bất Thần, Trấn Tinh ở bên còn lại của cậu, nhưng gã không ngồi mà đứng dựa vào tường, Vạn Nhân Trảm và Eugene ngồi ở đối diện.
Đoàn Vu Thần và Khúc Vật đứng ở cửa, ngăn lại ánh mắt ở bên ngoài.
Mấy NPC tù nhân đã tỉnh dậy, đang lục tục đi về phía phòng rửa mặt để rửa mặt, từng bóng dáng đi qua cánh cửa, hai người đứng ở cửa, cánh cửa bị che đến kín mít.
Đêm hỗn loạn, Annie chết rồi, trong một khoảng thời gian ngắn, lại không có ai nói gì.
Đoàn Vu Thần nghĩ một lúc, nhìn về phía Hòa Ngọc: "Nói từ lúc mới bắt đầu đi, quy tắc bị ẩn giấu của tối qua là cậu khởi động à?"
Hòa Ngọc gật đầu, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi đã cẩn thận nhìn lại quy tắc rồi, phát hiện phần gợi ý của phó bản có nói tinh thần của chúng ta có chút vấn đề."
Cậu nói đầy ẩn ý: "Tinh thần của chúng ta có vấn đề, có khả năng không đơn giản là vì bị nhốt lâu, còn có khả năng có liên quan đến cơ thể đã bị thí nghiệm của chúng ta bị tiêm thuốc vào. Tinh thần không bình thường, cửa hành lang bị đóng, không có ai quản lý, đủ để chứng minh chúng ta có khả năng sẽ nổi điên, tạo thành hậu quả không lường được."
Lại liên tưởng đến nhìn thấy thẻ biết trước cho thấy cảnh "Annie giết Hòa Ngọc", thành công khởi động quy tắc bị ẩn giấu vào ban đêm, bọn họ sẽ nổi điên.
"Sau đó thì sao?" Eugene hỏi.
Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn về phía gã: "Sau đó cái gì?"
Eugene: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Hòa Ngọc thả tay xuống: "Không biết, lúc đó tôi chìm vào giấc ngủ say rồi."
Vạn Nhân Trảm hơi cử động, không nói chuyện, cúi đầu xuống.
Trấn Tinh ngước mắt nhìn lên.
Lăng Bất Thần cả quá trình đều ngây ra, vẻ mặt hoang mang.
Eugene cau mày: "Cậu không biết gì hết à? Không thể nào như thế được?"
Nghe vậy, Hòa Ngọc đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt hạnh cong lên, cậu liếc nhìn mọi người, lần lượt đánh giá.
"Eugene nghi ngờ tôi, chứng minh tối hôm qua anh đã biết cái gì, Vạn Nhân Trảm đang chột dạ, hôm nay Trấn Tinh có hơi im lặng, Đoàn Vu Thần giấu đầu hở đuôi, Lăng Bất Thần giả vờ vô tội, Khúc Vật phô trương thanh thế."
Mọi người: "'..."