Khúc Vật ho khan một tiếng: "Rõ ràng như vậy à?" Anh ta giơ tay lên, khuôn mặt nghiêm túc: "Đầu tiên cần nói rõ, tôi thật sự không phải là sát thủ, tôi tuyệt đối không nhận được bất kỳ gợi ý nào, tối hôm qua đúng là có một chút khác thường."
Hòa Ngọc vẫn nở nụ cười, cậu cẩn thận nhìn sự thay đổi trên nét mặt của mọi người, sau đó giơ tay đẩy mắt kính.
"Quả nhiên, mọi người ai cũng gặp phải chuyện gì rồi."
"Thời gian gấp rút, lát nữa còn phải bàn với Quỳnh kế hoạch vượt ngục, hiện tại chúng ta hãy thẳng thắn với nhau đi. Có phải tối qua mọi người đã làm cái gì đó dẫn đến việc mọi người đều nghi ngờ bản thân có phải là người giết Annie không, đúng không?"
Căn cứ vào trí nhớ của cậu, lại nhìn thêm phản ứng của những người này, rất rõ ràng, không bình thường.
Bọn họ thật sự không quan tâm đến Annie chết hay sống, nhưng mà, biểu hiện của bọn họ đều quá bình tĩnh, dường như việc "Annie chết rồi", bọn họ đã biết từ trước, cũng dường như đang che giấu cái gì đó.
Nghe thấy vậy, Vạn Nhân Trảm ngẩng đầu, mắt trợn tròn lên: "Cho nên tối hôm qua không phải mỗi tao có ý thức à?"
Mọi người: "..."
Nếu Hòa Ngọc muốn thăm dò, vậy chắc chắn sẽ rất chuẩn.
Đôi mắt phượng của Trấn Tinh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, từ "dựa tường" đã đổi thành ngồi ở bên cạnh Hòa Ngọc, gã dẫn đầu nói ra sự thật: "Xem ra mọi người đều giống nhau, tôi nói trước vậy, tôi thật sự không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, giữa đường tôi lại có ký ức trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, không phải là ý thức, là có ký ức."
Nói cách khác, rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì, Trấn Tinh không biết, toàn bộ quá trình gã đều không có ý thức.
Nhưng sáng nay sau khi tỉnh lại, gã có thể nhớ lại một đoạn ngắn của tối ngày hôm qua. Cũng chính là đoạn ngắn này, khiến gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu tối hôm qua gã giết Annie, khi bị vạch trần, gã sợ những người khác sẽ coi gã thành sát thủ.
Điểm tệ nhất nhưng quan trọng nhất của phó bản này chính là g**t ch*t sát thủ. Nếu bản thân bị mọi người hiểu lầm nghĩ là sát thủ, vậy sẽ có rất nhiều người giết gã, vô cùng nguy hiểm.
Trấn Tinh không thể hành động thiếu suy nghĩ, giữ im lặng, quan sát hành động của người khác, không ngờ đến những người khác đều có tình huống giống như gã.
Mọi người: "..."
Cho nên giả vờ nửa ngày, hóa ra mọi người đều giống nhau!
Trấn Tinh nhìn về phía Hòa Ngọc: "Vừa nãy cậu đi rửa mặt cho tỉnh táo, có phải cũng nghi ngờ bản thân giết Annie không?"
Hòa Ngọc gật đầu, cậu đã nắm trong tay một số manh mối, cũng không có cái gì phải che giấu.
"Khi tôi mới tỉnh dậy, trong não có một đoạn ký ức, đoạn ký ức này khiến tôi nghi ngờ là tôi đã giết Annie. Nhưng tôi biết, tôi không phải là sát thủ."
"Tất cả mọi người đều biết, thân phận sát thủ của phó bản này rất có khả năng là dành tôi, hiện tại tôi lại không hề phát hiện người nào có hành vi đáng ngờ, cho nên tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo trước, cũng là cho bản thân có thời gian ngẫm lại."
"Sau khi trở về, tôi kiểm tra thi thể của Annie, phát hiện cách chết của anh ta là bị b*p ch*t, điều này khiến tôi nổi lên sự nghi ngờ. Sau đó, tôi phát hiện dường như mọi người đều có phản ứng bất thường."
Nói đến cuối cùng, Hòa Ngọc liếc nhìn mọi người bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Về phương diện b*p ch*t Annie, Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần có khả năng không làm được, tố chất thân thể của Annie rất mạnh, chỉ cần gã có thể phản kháng, hai người không thể b*p ch*t gã.
Nhưng nếu Annie không thể phản kháng, hai người bọn họ vẫn có khả năng thực hiện được. Từ dấu vết ở trên giường, dường như Annie đã phản kháng, hiềm nghi của Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần được hạ thấp.