Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 974

Hòa Ngọc thay đổi tư thế chân, tiếp tục duỗi ra, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Thật ra, người giết Annie cũng không nhất định phải là sát thủ, đoạn ký ức của các anh là gì?"

Vạn Nhân Trảm nghe thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm: "Tối hôm qua tao không có ý thức, không khống chế được cơ thể. Nhưng tao nhớ rõ Hòa Ngọc gặp nguy hiểm, tao muốn giết Annie, đây là đoạn ký ức đầu tiên, nhưng tao không chắc chắn tao có làm gì không."

Eugene cau mày: "Lúc đó là mấy giờ?"

Vạn Nhân Trảm lắc đầu: "Không biết, tao không có ý thức, làm sao tao biết được là mấy giờ!"

Trấn Tinh: "Vậy lúc đó tình hình ở trong phòng so với hiện tại như thế nào?"

Vạn Nhân Trảm cẩn thận suy nghĩ, nói: "Hòa Ngọc nằm ở trên giường đắp chăn ngủ say, trong phòng hình như cũng không hỗn loạn."

Hòa Ngọc nhìn về phía gã: "Anh nói đoạn ký ức đầu tiên, vậy có phải là còn đoạn ký ức thứ hai đúng không?"

Vạn Nhân Trảm: "..." Gã đỏ mặt, ngoảnh mặt đi không nói chuyện, khuôn mặt lộ vẻ chột dạ.

Đoàn Vu Thần cau mày, ánh mắt lên án: "Lúc này rồi, không cần che giấu nữa, chúng ta nhanh chóng góp nhặt tin tức. Hung thủ chưa chắc là sát thủ, hơn nữa mọi người đều có hiềm nghi là hung thủ, không có gì phải che giấu cả."

Vạn Nhân Trảm nói năng thô lỗ: "Hình như tao đã ngủ với Hòa Ngọc, tao nhớ rõ tao còn c** q**n áo của cậu ta."

Mọi người: "..."

Vạn Nhân Trảm vươn cổ, khuôn mặt đỏ bừng: "Tao không có ý thức, tao cũng không biết vì sao sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nhưng mày yên tâm, tao sẽ chịu trách nhiệm."

Khi nói xong câu cuối cùng này, gã đỏ mặt nhìn về phía Hòa Ngọc. Hiếm khi thấy, giọng nói của gã mang theo sự dịu dàng.

Hòa Ngọc: "..."

Sắc mặt của Trấn Tinh vẫn không thay đổi: "Mày đang nằm mơ thôi, không cần mày chịu trách nhiệm."

Gã nhìn chằm chằm vào Vạn Nhân Trảm: "Đoạn ký ức của tôi là, tôi muốn đi giết Annie, nhưng nhìn thấy Vạn Nhân Trảm đang c** q**n áo của Hòa Ngọc, cho nên tôi đánh Vạn Nhân Trảm một trận. Đương nhiên, vốn dĩ tôi cũng muốn đánh chết gã."

Nhưng không thành công, cho nên hiện tại Vạn Nhân Trảm vẫn còn sống. Tối hôm qua gã không có ý thức, nếu bản thân gã có ý thức, gã thật sự sẽ g**t ch*t Vạn Nhân Trảm.

Vạn Nhân Trảm: "..." Gã không thể tin được mà nói: "Cho nên vết thương ở trên mặt tao là do mày đánh!"

Trấn Tinh lạnh lùng liếc gã một cái, không hề chột dạ.

Vạn Nhân Trảm tức đến nghiến răng nghiến lợi. Gã cũng biết bản thân đang tức giận khi Trấn Tinh đánh mình, hay là tức vì Trấn Tinh ngăn cản mình.

Dù sao chính là tức giận!

Vạn Nhân Trảm thở hồng hộc mà đứng lên, trừng mắt với Trấn Tinh, Trấn Tinh lạnh lùng nhìn gã.

Hòa Ngọc thì không hề có cảm xúc, cậu bình tĩnh phân tích: "Cho nên, tối hôm qua đoạn ký ức đầu tiên của Vạn Nhân Trảm là muốn giết Annie, đoạn ký ức thứ hai là quấy rối tôi, Bởi vì đoạn ký ức đầu tiên nên anh nghi ngờ bản thân đã g**t ch*t Annie."

Vạn Nhân Trảm đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu.

Hòa Ngọc lại nhìn về phía Trấn Tinh: "Anh đến sau Vạn Nhân Trảm, anh đến giết Annie, nhưng mà, anh nhìn thấy Vạn Nhân Trảm trước, đoạn ký ức đó là đánh Vạn Nhân Trảm. Bởi vì anh không biết đoạn ký ức đầu tiên của Vạn Nhân Trảm, cho nên anh nghi ngờ bản thân đánh Vạn Nhân Trảm xong rồi g**t ch*t Annie."

Trấn Tinh gật đầu: "Đúng vậy, đây là suy đoán của tôi, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi không biết, tôi chỉ có đoạn ký ức đó."

Eugene nghiêng đầu, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Cho nên tối hôm qua các cậu ai nấy đều k*ch th*ch như vậy à?"

Vạn Nhân Trảm muốn ngủ với Hòa Ngọc, còn mẹ nó suýt chút nữa thì thành công. Trấn Tinh đến ngăn cản, đánh Vạn Nhân Trảm tơi bời.

Nội dung vở kịch này, nghe rất ly kỳ.

Hòa Ngọc lại nhìn về phía Eugene, ánh mắt sắc bén: "Anh thì sao? Đoạn ký ức của anh là gì?"

Eugene buông tay: "Đoạn ký ức của tôi rất đơn giản, tôi nhớ rõ Khúc Vật thức dậy đi sang cách vách, tôi không rõ anh ta đi làm gì, nhưng lúc đó, suy nghĩ của tôi là phải đi giúp anh ta."

Ánh mắt của gã nhìn về Annie đã chết, tuyển thủ bình thường sau khi chết sẽ biến mất, phó bản này bởi vì có bối cảnh thân phận cho nên "thi thể" của Annie vẫn còn. Nhưng người này đã hoàn toàn chết rồi, sẽ không còn dấu vết của gã nữa.

Đây là cuộc thi đấu hung tàn bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chết.

Eugene tiếp tục nói: "Bởi vì đến sau Khúc Vật một bước nên tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi tôi đi vào 705, Khúc Vật đã hôn mê, nhưng Annie lại đứng đó, ký ức đến đó thì dừng."

Vẻ mặt của gã cũng rất bất đắc dĩ, nếu không nhìn ký ức của người khác, chỉ nhìn ký ức của bản thân, thật sự xem thế nào cũng giống hung thủ. Cũng may, tất cả mọi người đều giống nhau.

Vạn Nhân Trảm có hơi nghi ngờ: "Vì sao mày muốn giúp Khúc Vật?"

Đoàn Vu Thần: "Bởi vì bối cảnh của phó bản, quan hệ của anh ta và Khúc Vật rất tốt, đêm hỗn loạn chúng ta không có ý thức, sẽ bị nội dung vở kịch ảnh hưởng. Cho nên Eugene và Khúc Vật có quan hệ tốt, anh ta sẽ giúp Khúc Vật. Mà Vạn Nhân Trảm lại hay vô lễ với Hòa Ngọc nên Trấn Tinh bảo vệ Hòa Ngọc."

Trước khi ngủ, hai người xác nhận có cùng một nhận thức, đó là "Annie sẽ giết Hòa Ngọc", đêm hỗn loạn, vì bảo vệ Hòa Ngọc, bọn họ sẽ ra tay trước, đi giết Annie.

Hòa Ngọc gật đầu, đồng ý: "Dựa theo suy luận, là như vậy."

Eugene nhìn về phía Khúc Vật, vẻ mặt nghi ngờ: "Cho nên vì sao cậu lại đi vào? Cậu cũng đến giết Annie, cho nên mới đánh nhau với Annie?"

Nội dung bối cảnh quan hệ của gã và Khúc Vật rất tốt, gã sẽ giúp Khúc Vật. Nhưng ý thức quay về, quan hệ của bọn họ bình thường, gã đương nhiên sẽ không giúp Khúc Vật nữa. Tối hôm qua Eugene chỉ "đuổi theo", cũng không biết nguyên nhân Khúc Vật đến phòng 705.

Khúc Vật tỏ ra xấu hổ.

Lăng Bất Thần đột nhiên nói: "Người Khúc Vật muốn giết ở đêm hỗn loạn là Hòa Ngọc."

Bình Luận (0)
Comment