Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 976

Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả mọi người đều vô cùng khó coi.

Lúc này, thủ vệ ở bên ngoài mở công tắc điện ở hành lang, hét lớn: "Ăn cơm, đi ăn cơm nhanh lên!"

Trấn Tinh từ trên giường đứng lên: "Đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói."

Vì thế, bảy người đứng dậy, không có ai quan tâm đến Annie đang nằm ở trên giường, cùng nhau đi ra khỏi phòng, đi đến hành lang chuẩn bị xếp hàng.

Thủ vệ chú ý đến bọn họ, ánh mắt hơi híp lại. Gã cầm roi đi đến, hung ác nói: "Chúng mày lại đi ra từ một phòng, tụ tập gây rối."

Eugene giơ tay lên, nở nụ cười nhạt: "Không có chuyện đó đâu, thủ vệ đại nhân, ngài hiểu lầm rồi."

"Bụp!"

Thủ vệ lập tức quất một roi vào người của Eugene, mặt Eugene lập tức tối sầm lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào thủ vệ, ánh mắt đó, giống như đang nhìn một người chết.

Thủ vệ sởn gai ốc, theo bản năng gã lùi về sau, ngay sau đó lập tức nổi giận. Gã lại giơ roi lên: "Làm gì đấy? Chúng mày muốn tạo phản à?"

Ngày hôm qua, đầu gã đau rất lâu, nhưng mãi vẫn không có thời gian rảnh tìm những người này để trút giận, hiện tại bắt được cơ hội, gã phải xử lý bọn họ mới được. Nói xong, gã lại quất một roi về phía Eugene.

Eugene giữ lấy nó.

Hòa Ngọc mỉm cười nói: "Thủ vệ đại nhân, thời gian dạy dỗ anh ta có rất nhiều, hiện tại không vội. Lát nữa, ngài lại dạy dỗ, tối qua anh ta biểu hiện khá tốt, huấn luyện viên nói hôm nay phải tập trung xem biểu hiện của bọn họ."

Ý là... lát nữa bọn họ còn phải đi huấn luyện, hơn nữa đây là người được bên trên nhớ rõ, nếu hiện tại ngài đánh họ bị thương rồi, hậu quả tự chịu.

Tay của thủ vệ hơi dừng lại, gã quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, đối mặt với khuôn mặt sáng sủa, xinh đẹp đó, gã đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm qua khi gã vừa mở mắt, hình như đã nhìn thấy khuôn mặt quan tâm này.

Thủ vệ nhìn Eugene, lại nhìn về phía Hòa Ngọc: "Quan hệ của chúng mày khá tốt nhỉ!"

Hòa Ngọc thừa nhận: "Đúng vậy."

Đôi mắt đầy hung ác của Eugene hơi khựng lại, gã quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, ánh mắt phức tạp. Hòa Ngọc đang nhìn thủ vệ, không nhìn gã.

Thủ vệ nghe vậy, nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt đầy ẩn ý, trong mắt hiện lên một tia khác lạ, nụ cười có hơi kỳ quái, hạ thấp giọng nói: "Được rồi, vậy tao cho mày chút thể hiện, đi ăn cơm trước đi, buổi trưa tao lại đến tìm mày, đợi tao."

Hòa Ngọc hơi híp mắt lại, vốn dĩ mặt của đám Trấn Tinh, Lăng Bất Thần, Vạn Nhân Trảm đều đang không có biểu tình gì, thế nhưng hiện tại cũng đã tối sầm lại, ánh mắt bọn họ nhìn thủ vệ mang theo sát khí, sắc bén như dao.

Tên NPC này lại dám mơ tưởng Hòa Ngọc!

Thủ vệ đã xoay người, đi đến phòng 701 ở phía trước, đưa bọn họ đi qua cánh cửa đó.

Trấn Tinh: "Phải lập kế hoạch, giết gã đầu tiên."

Vạn Nhân Trảm: "Tao phải băm gã thành nghìn mảnh!"

Eugene ác độc nói: "Không, mạng sống của tên này là của tao."

Đoàn Vu Thần, Khúc Vật không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn bóng lưng của thủ vệ cũng không mấy thiện cảm, dường như NPC nhân viên quản lý trong nhà giam đều không phải người tốt.

Mặc kệ là thủ vệ hay là đội phó, huấn luyện viên, nhân viên thí nghiệm, tiến sĩ Cam Luân đều không phải là người tốt.

Chỉ còn lại trưởng cai ngục còn chưa xuất hiện, nhưng có thể thành lập nhà giam như vậy, tuyệt đối cũng không phải là một người tốt.

Bình Luận (0)
Comment