Cả nhóm được đưa đến nơi ngày hôm qua đã ăn để ăn sáng.
Ba bữa cơm hôm nay của bọn họ dường như đều được cải thiện, không những đủ no mà chất lượng cũng rất cao.
Đoàn Vu Thần vừa ăn cơm, vừa nói nhỏ: "Này, rốt cuộc nhà giam này là như thế nào? Một mặt cho tù nhân ăn ngon uống ngon, rèn luyện tù nhân, một khác lại không quản lý tù nhân, mặc kệ bọn họ buổi tối nổi điên, giết người."
Hòa Ngọc cũng không buồn ngẩng đầu lên: "Nuôi cổ, cũng giống như , cho anh khen thưởng, cho anh trang bị, nhưng mặc kệ các anh chém giết, nhà giam chỉ cần có vật thí nghiệm thôi."
Lột mặt nạ, bên dưới là sự thật tàn khốc và đẫm máu.
Đoàn Vu Thần im lặng ngay lập tức.
Eugene tiếp tục nói đến chủ đề lúc trước: "Cho nên chúng ta phải điều tra hung thủ g**t ch*t Annie đúng không? Tên đó và sát thủ có liên quan gì đến nhau không?"
Trấn Tinh lắc đầu: "Không quan trọng, đêm hỗn loạn không chỉ sẽ chỉ xuất hiện một lần, chắc chắn sẽ còn có người chết."
Mà Annie, là đối tượng mà tối hôm qua rất nhiều người trong họ đều muốn giết.
Nguyên nhân cái chết của gã dường như không quan trọng đến thế.
Bình luận: "Annie thật sự quá đáng thương."
Bình luận: "Ai bảo anh ta muốn giết Hòa Ngọc! Tất cả thành viên đều muốn giết Annie, có tìm hung thủ hay không cũng không quan trọng, cười chết tôi rồi."
Bình luận: "Thực lực của Annie rất mạnh, có hơi đáng tiếc."
Bình luận: "Nói mới nhớ, tối hôm qua quá loạn, nếu không phải ngày hôm qua nhìn thấy toàn bộ quá trình, tôi không tin là anh ta đã g**t ch*t Annie."
Trấn Tinh nhìn về phía Hòa Ngọc, ánh mắt lo lắng: "Đêm hỗn loạn, chúng ta đều không có lý trí, ai cũng không biết người chết tiếp theo là ai, chúng ta có thể vượt ngục trước đêm nay không?"
Gã lo lắng cho sự an toàn của Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc nuốt đồ ăn ở trong miệng, nói: "E rằng rất khó, chúng ta không biết tình hình của sáu tầng trên."
Đột nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh, chăm chú nhìn ánh mắt của hai người, Trấn Tinh không còn mệt mỏi nữa, đôi mắt của Vạn Nhân Trảm không còn màu đỏ tươi nữa.
Nhưng mà, ánh mắt của Hòa Ngọc lại hơi trầm xuống.
Vạn Nhân Trảm sờ mặt mình, nói: "Sao vậy? Trên mặt tao có cái gì à?"
Trấn Tinh có thể hiểu được ý của Hòa Ngọc, gã lắc đầu: "Tôi không còn phản ứng bất thường nữa, hình như qua một đêm, cơ thể đã hoàn toàn thích ứng thuốc bị tiêm vào ngày hôm qua."
"Đây cũng không phải là chuyện tốt."
Khuôn mặt đẹp như ngọc của Hòa Ngọc không có biểu cảm: "Vậy có nghĩa là, quá trình cải tạo cơ thể của các anh ngày càng tăng thêm, thời gian cho chúng ta càng ngày càng ít."
Trấn Tinh mỉm cười: "Cho nên, mong cậu nhanh chóng đưa tôi qua ải."
Hòa Ngọc nhìn gã, ánh mắt lộ vẻ không tán thành. Hai người đối diện nhau, nhìn nhau, dường như thời khắc này không ai có thể chen vào được.
Sắc mặt của Lăng Bất Thần vẫn không thay đổi, coi như không nhìn thấy, chỉ là đôi mắt hơi tối đi.
Mà Vạn Nhân Trảm bị ngăn cách bởi Lăng Bất Thần: “...” Gã giơ tay ra, khua tay giữa hai người, cực kỳ không vui: "Này, chúng mày làm gì đấy? Tối qua thuốc tiêm vào người tao còn nhiều hơn anh ta, muốn quan tâm thì cũng phải quan tâm tao chứ!"
Bình luận: "Ghen tị rồi, ghen tị rồi, ha ha ha."
Bình luận: "Hòa Ngọc và Trấn Tinh của tôi rất xứng đôi."
Bình luận: "Tôi thấy NPC đôi mắt màu xanh biển mới xứng đôi, mấy người chỉ có thể là thê là thiếp thôi!"
Bình luận: "Chỉ có tôi quan tâm bọn họ làm sao để hoàn thành phó bản này thôi à?"