Hòa Ngọc liếc nhìn Vạn Nhân Trảm một cái, dời mắt sang nơi khác, bình tĩnh nói: "Thời gian gấp rút, chúng ta không thể khống chế sát thủ và đêm hỗn loạn, nghĩ cách tháo bỏ vòng tay trước đi."
Eugene gật đầu: "Đúng vậy, khi huấn luyện chúng tôi sẽ che cho cậu."
Thời gian huấn luyện của buổi sáng bắt đầu.
Vẫn là mấy con dã thú bị thả ra, chỉ là, dã thú bị thả ra lần này rõ ràng hung tàn hơn hôm qua, vừa xông đến đây, lập tức cắn đứt ngay một tên NPC tù nhân, tù nhân đó chết tại chỗ.
Sắc mặt của đám Trấn Tinh hơi tối lại.
Trấn Tinh nhìn Hòa Ngọc một cái, hít một hơi thật sâu, nhảy về phía một con dã thú ở trong số đó, Vạn Nhân Trảm cũng đã sớm nhào về phía một con khác, Eugene, Đoàn Vu Thần, Khúc Vật, Seattle cũng đi lên.
Vì không có trang bị nên bọn họ chỉ có thể dựa vào sức mạnh và cơ thể để đối phó.
Số lượng dã thú của hôm nay nhiều hơn hôm qua, không những vậy mà còn hung ác hơn hôm qua, rất khó giải quyết.
Hòa Ngọc không lãng phí thời gian, được Lăng Bất Thần che chở đến gần Quỳnh, Quỳnh cũng đang "hoang mang" chạy trốn, đồng thời dựa gần cậu, hai người rất nhanh đã tụ tập ở bên trong đám đông.
Lăng Bất Thần che ở bọn họ phía trước, điều này khiến huấn luyện viên ở phía trên không hề chú ý đến bọn họ.
Câu đầu tiên Quỳnh nói là: "Tối hôm qua tôi và Seattle mất ý thức, tôi suýt chút nữa g**t ch*t cô ta, may là cô ta mạng lớn, chỉ bị thương, hôm nay vết thương còn chưa khỏi hẳn."
Hòa Ngọc: "Annie đã chết."
Quỳnh sững sờ, trợn tròn mắt.
Hòa Ngọc nói nội dung chính, kể hết toàn bộ sự việc đã xảy ra ở nhà giam nam cho Quỳnh biết, bao gồm nguyên nhân của đêm hỗn loạn.
Quỳnh nghe xong, lập tức mím môi, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi và Seattle cũng bị tiêm thuốc, phó bản này rất nguy hiểm, hoàn cảnh của chúng ta rất xấu, càng chậm trễ càng hiểm nguy."
Hòa Ngọc gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm không kéo dài thêm được."
Quỳnh vừa "né tránh", vừa hỏi cậu: "Anh nghĩ như thế nào? Có kế hoạch gì chưa? Cần tôi làm cái gì? Có thể dành ra mười tiếng phá vòng tay không?"
Hòa Ngọc lắc đầu, môi mỏng khẽ mở: "Không, không cần mười tiếng. Quỳnh, cô cần phải nghĩ cách phá bỏ vòng tay, có lẽ không cần phải cởi bỏ, nhưng phải tạm thời làm vòng tay mất năng lực khống chế, như vậy có lẽ dễ hơn cởi bỏ vòng tay nhỉ."
Chỉ cần vô hiệu hoá chức năng vòng tay, không cởi bỏ, khôi phục năng lực dễ hơn việc phải cởi bỏ vòng tay nhiều.
Nhưng vậy cũng có nghĩa là, không thể sử dụng trang bị, sức chiến đấu không thể hồi phục hoàn toàn.
Quỳnh sững sờ, cô ta kinh ngạc nhìn về phía Hòa Ngọc: "Ý của cậu là..."
Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía những người đang chiến đấu, đôi kính không viền để ở trên mũi cũng không ngăn được sự điên cuồng ở trong mắt.
"Đúng vậy, buổi chiều khi huấn luyện, cô hãy phá bỏ vòng tay của chúng tôi, chỉ cần có thể phá bỏ một cái, chúng ta liền vượt ngục."
"Không thể để kéo dài đến buổi tối hôm nay."
Bình luận: "Má ơi, vãi, quá điên cuồng rồi!"
Bình luận: "Nhanh như vậy đã vượt ngục, Hòa Ngọc quá vội rồi."
Bình luận: "Trời ơi, tôi nhớ khi Trấn Tinh hỏi tối nay có vượt ngục không, Hòa Ngọc miệng thì nói e rằng không được, thế nhưng lại trực tiếp lập ra kế hoạch điên cuồng với Quỳnh, vượt ngục trước tối nay!"