Quỳnh biết Hòa Ngọc điên, thậm chí cô ta còn điên theo Hòa Ngọc tận mấy lần, nhưng ngay giờ phút này cô ta vẫn không nhịn được mà hít một sâu một hơi vì sự điên cuồng của Hòa Ngọc.
Vào những lúc đáng sợ, hoàn cảnh xa lạ, phó bản lại nguy hiểm như thế, vậy mà cậu lại không chịu lên kế hoạch chu đáo cẩn thận, không chịu dùng mọi cách thăm dò mà chọn mở ra hình thức vượt ngục cuối cùng.
Điều này đồng nghĩa với gì?
Đồng nghĩa với việc đặt tính mạng mình vào tình huống nguy hiểm nhất, đồng nghĩa với việc khai chiến mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Động tác chen tới chen lui của Quỳnh cũng dừng lại.
Cô ta nhìn sang Hòa Ngọc, dường như đang muốn xác định lại: "Ý của anh là phá bỏ gần hết số vòng tay, chỉ mở một cái, sau đó để người mang chiếc vòng tay được mở đưa theo những người không có năng lực chiến đấu còn lại vượt ngục đúng không?"
Dưới ánh mắt không thể nào tin được của Quỳnh, Hòa Ngọc chầm chậm gật đầu, đồng thời chỉnh sửa lại: "Nếu như cô có thể mở chiếc vòng tay ấy trong thời gian cho phép thì tỷ lệ thắng của chúng ta sẽ tăng lên gấp ba lần."
Quỳnh vô thức hỏi lại: "Tỷ lệ là bao nhiêu?"
Hòa Ngọc đáp: "Ba phần trăm."
Quỳnh móc lỗ tai mình: "Đây là tỷ lệ trước khi tăng lên hay sau khi tăng lên?"
Hòa Ngọc trả lời: "Sau khi tăng lên."
Quỳnh: "..."
Quả thật là tôi nên cảm ơn anh đấy, nâng tỷ lệ từ một phần trăm lên tận ba phần trăm!
Gấp ba lần cơ đấy! Mẹ nó anh hay lắm!
Mặt cô ta không đổi sắc nhìn sang Lăng Bất Thần hỏi: "Còn anh thì sao? Anh cảm thấy cách này thế nào?"
Lăng Bất Thần cười ngây ngô: "Tôi thấy nó rất tốt, nghe theo Hòa Ngọc hết."
Quỳnh: "..."
Cô ta hít sâu một hơi, mắng thầm hai chữ đồ điên lần nữa.
Hai người này đúng là đồ điên mà.
Một người thì lúc nào cũng thích nhảy disco trên lằn ranh sinh tử, quanh năm suốt tháng cứ nhất quyết bày ra bộ dạng mỏng manh "yếu ớt dễ ức h**p"; một người thì lòng dạ khó lường thế nhưng chỉ luôn luôn biết ngu ngốc ủng hộ Hòa Ngọc, hết lần này đến lần khác luôn bày ra dáng vẻ thật thà, ngây thơ, vô tội.
Rốt cuộc Trái Đất là nơi quỷ quái gì thế này? Là nơi sản sinh ra những con người kỳ lạ hay sao?
Thứ khiến Quỳnh sụp đổ nhất là thứ cô ta suy nghĩ trong không phải là nên phản bác Hòa Ngọc thế nào, cũng không phải thuyết phục Hòa Ngọc thay đổi kế hoạch ra sao mà là bằng cách nào mới có thể phá bỏ hết toàn bộ vòng tay trong thời gian ngắn nhất. Làm sao mới có thể mở vòng tay của một người ra nhanh nhất có thể?
Cô ta cũng điên rồi.
Hòa Ngọc đưa tay lên vỗ lên vai Quỳnh, thái độ thấu hiểu với "gánh nặng đường xa", bảo cô ta: "Cố lên, cô là hy vọng của toàn thôn, à không, là hy vọng của cả toàn phó bản đấy."
Quỳnh mặt vô biểu cảm: "Tôi cảm tạ sự tín nhiệm của anh."
Hòa Ngọc mỉm cười: "Đừng khách sáo."
Quỳnh: "..."