Hai người không dám bàn thêm. Mặc dù sự chú ý của người phía trước đã bị đám người Vạn Nhân Trảm phân tán nhưng vẫn còn chú ý đến tình hình xung quanh, hơn nữa, họ đứng rất cao, y hệt như thầy cô giáo đứng trên bục giảng, nhất cử nhất động của đám người bên dưới đều thấy được rất rõ.
Không những thế, hai người họ lại là một nam một nữ, đứng chung với nhau sẽ đặc biệt khiến người khác chú ý hơn.
Quỳnh nói: "Rút đi, trưa tôi sẽ suy nghĩ cách."
Hòa Ngọc gật đầu, "tránh né" với Lăng Bất Thần, dần dần kéo xa khoảng cách với Quỳnh, sau đó hòa vào trong những NPC không nổi bật kia.
Có lẽ đã biết họ xong chuyện rồi nên người chiến đấu phía trước cũng đẩy nhanh quá trình.
Đôi mắt Vạn Nhân Trảm đỏ ngầu, gã cảm thấy sức mạnh của mình được gia tăng, tung người theo thú hoang nhảy lên cao để thoát ra, lộn nhào phía trên thú hoang, sau đó trực tiếp tàn nhẫn đưa một ngón tay c*m v** đỉnh đầu của nó. Sau đó, tay còn lại cũng đặt lên, dùng sức xé rách cơ thể nó ra.
Mạnh mẽ xé con thú hoang ra làm đôi.
Con dã thú này hung ác hơn con hôm qua rất nhiều lần, nhưng với khả năng của gã việc xé toạc con nào cũng như nhau mà thôi.
Bên kia, Trấn Tinh ra tay từ phần cổ, cách tấn công của gã không dã man như Vạn Nhân Trảm, rất sạch sẽ, hơn nữa lúc chiến đấu cũng vô cùng lý trí, tỉnh táo.
Nhưng hôm nay lại khác hẳn, dường như gã bị kích động bởi cuộc chiến và mùi máu tanh, không khống chế được mình nên ra tay hơi tàn ác. Nhất thời máu tươi từ phần cổ b*n r* tung tóe, vài giọt máu bắn lên mặt Trấn Tinh, ngửi thấy mùi máu tanh tim gã càng đập nhanh hơn, ánh mắt lóe lên một tia đỏ rực, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
Trấn Tinh đứng dưới đất, chau mày.
Cuộc chiến của Eugene kết thúc muộn hơn so với họ, rõ ràng hôm qua thời gian kết thúc vẫn còn gần bằng nhau nhưng hôm nay lại muộn hơn tận mấy phút.
Lúc Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm chiến đấu xong thì hai người vô thức quay sang nhìn con thú hoang còn lại.
Vạn Nhân Trảm chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình đang cuồn cuộn ý chí chiến đấu, gã rất muốn tiếp tục chém giết.
Nhưng Trấn Tinh lại thở hổn hển, mồ hôi đổ đầy trên trán.
Trong đám đông, Hòa Ngọc chau mày.
Trung tâm của trận chiến phía trước đầy máu tươi, đặc biệt là khu vực xung quanh Vạn Nhân Trảm, trong đó có vài giọt máu tóe ra văng đến trước mặt Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần, hai người họ lùi về sau vài bước.
Lăng Bất Thần nói: "Họ, đặc biệt là Vạn Nhân Trảm khi chiến đấu có thay đổi vô cùng lớn."
Sắc mặt Hòa Ngọc trầm xuống, qua cặp kính đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm hai người còn lại, giọng nói khàn đặc: "Khi họ đang ở quá gần mùi máu tươi, cơ thể thay đổi rất rõ ràng."
Lăng Bất Thần mím môi không nói gì, nhưng đồng thời ánh mắt cũng tối sầm lại.
Tình hình không ổn rồi.
Chẳng trách tại sao Hòa Ngọc lại vội vàng hành động như thế.
Bình luận: "Trời ạ, tôi cũng không biết phó bản này nên chơi như thế nào nữa rồi, đúng là khó thật."
Bình luận: "Đúng vậy, năng lực chiến đấu bị hạn chế, buổi tối thì mất đi ý thức, bị tiêm thuốc thử nghiệm, hoàn toàn không có nhân tố nào ổn định cả, sát thủ cũng chính là họ, đây căn bản là một hình thức khác của địa ngục."
Bình luận: "Xin ông trời phù hộ bình an, mọi người khoan hãy bỏ phiếu, để lại phiếu xem Hòa Ngọc sắp xếp thế nào."
Bình luận: "Có khi nào Hòa Ngọc chỉ bảo vệ mình thôi không?"
Trận chiến kết thúc, đám người Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm nhận được ánh mắt khen ngợi của huấn luyện viên, dường như họ rất hài lòng với biểu hiện của đám người Trấn Tinh, đặc biệt là Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm.
Lần này đám người Đoàn Vu Thần và Seattle cũng rất xuất sắc, huấn luyện viên và đội phó dừng lại trên số thứ tự họ một chút, ánh mắt lúc đó khiến người ta dựng hết tóc gáy.
Buổi sáng, biểu hiện của Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần vẫn rất kém. Nhưng đám người Trấn Tinh dường như đã thu hút toàn bộ sự chú ý nên huấn luyện viên và đội phó không có thời gian giải quyết "sự bất thường" của Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần.
Đội phó nhìn họ một lượt, lạnh lùng nói: "Đợi sau khi tiến sĩ xem xét qua, nếu như là kẻ nào thí nghiệm thất bại thì cứ xử lý đi, dù gì vật thí nghiệm cũng còn rất nhiều, hôm nay lại có thêm một tốp đến nữa."
Huấn luyện viên gật đầu, không hề để trong lòng.
Trong mắt họ những tù nhân này cũng không khác gì với súc sinh cả, có thể thẳng tay xử lý được.
Năng lực chiến đấu thấp như Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần đây chắc chắn là bản thí nghiệm thất bại.
Hai người cúi đầu không ai nói gì.