Buổi sáng huấn luyện kết thúc. Cả đoàn người bước vào nhà ăn ăn cơm, Annie thường ngồi chung bàn với họ đã chết rồi nên chỉ còn lại bảy người, dư ra một chỗ.
Lần này, trừ Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần ra thì những người còn lại đều được thêm món.
Trấn Tinh không vội ăn ngay, gã cau mày nhìn sang Hòa Ngọc: "Cơ thể tôi xuất hiện vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tôi cảm thấy không còn khống chế được bản thân mình."
Mất khống chế, đây là ba từ có thể hình dung được cảm giác của gã gần đây.
Vạn Nhân Trảm ngồi bên cạnh Lăng Bất Thần khựng lại, gã quay đầu nhìn sang đây, đôi mắt hằn lên các vệt đỏ rực như máu, y hệt hôm qua, nhưng bản thân gã lại không hề phát hiện điều này. Gã chau mày nói: "Hình như có gì đó sai sai, nhưng tao lại cảm thấy mình trở nên mạnh hơn."
Mạnh hơn rất rõ rệt, hôm nay gã là người đầu tiên thành công giết được dã thú, năng lực chiến đấu của gã cũng dường như đã được nâng cao hơn, cơ thể vốn đã mạnh nay càng mạnh hơn nữa.
Ban sáng, lúc chiến đấu, con dã thú cứ nhắm thẳng vào người gã, nếu như là trước đấy thì có thể gã đã bị thương rất nặng, nhưng bây giờ chỉ để lại một vết thương nhỏ không sâu lắm, căn bản không đáng quan tâm đến.
Eugene thưởng thức bữa ăn, đôi mắt đen láy nhìn sang Trấn Tinh, rồi lại nhìn Vạn Nhân Trảm, nhỏ giọng nói: "Hình như năng lực chiến đấu của bản thân tăng cao cũng không phải chuyện gì xấu."
Hòa Ngọc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, không hề ngẩng đầu lên: "Năng lực chiến đấu tăng lên không phải là chuyện xấu nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải giữ tỉnh táo."
Đoàn Vu Thần hít sâu một hơi.
Khúc Vật đã quan sát hai người rất nhiều lần, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại trên gương mặt Hòa Ngọc, anh ta cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì họ sẽ thế nào?"
Hòa Ngọc không do dự gì đáp lại ngay: "Mất đi lý trí, hoàn toàn biến thành vật thí nghiệm của nhà giam."
Khúc Vật cũng hít sâu một hơi rồi nhìn hai người họ, ánh mắt dần trở nên phức tạp hơn, tâm trạng cũng rối bời.
Cho nên là...
Cao thủ có lực chiến đấu thuộc top đầu như Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm rất có khả năng sẽ gục ngã trong phó bản này.
Rồi nghĩ đến việc họ đã bị nhắm vào thì sắc mặt Khúc Vật trở nên trắng bệch, giọng nói khẽ run lên: "Sáng nay mọi người đã bàn bạc kế hoạch xong hết chưa? Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Khi nào thì gỡ bỏ vòng tay?"
Anh ta hơi sốt ruột. Với năng lực chiến đấu mà họ biểu hiện hôm nay thì tối nay họ cũng sẽ phải nạp một lượng lớn thuốc không biết tên vào người y hệt như Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm, một ngày hai ngày rồi ba ngày, đến cuối cùng sợ là họ đều sẽ hoàn toàn trở thành cơ thể thí nghiệm.
Hòa Ngọc lại ăn thêm hai miếng cơm, cảm thấy mình sắp no rồi nên buông đũa xuống, lau miệng: "Buổi huấn luyện chiều nay Quỳnh sẽ cởi bỏ vòng tay của một người, sau đó chúng ta bắt đầu vượt ngục."
Cậu đơn giản thuật lại kế hoạch bị Quỳnh cho là "điên rồ" ra, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Khúc Vật: "..."
Mặc dù anh ta hơi sốt ruột nhưng cũng không cần vội như thế. Như vậy chẳng khác gì đi nộp mạng cả.
Đoàn Vu Thần chau mày: "Thật sự phải làm như vậy sao?"
Hòa Ngọc đáp: "Ừm, không thể kéo dài thêm nữa, hơn nữa cho dù hôm nay hay là ngày mai, hoặc là ngày kia thì chúng ta cũng không có được mười tiếng thời gian trống, thà sớm còn hơn muộn."
Eugene hơi do dự, gã hỏi: "Chỉ có thể dựa vào việc Quỳnh gỡ bỏ vòng tay chứ không thể tìm được phương pháp chính xác cởi bỏ vòng tay từ đám người của nhà giam kia, cởi bỏ vòng tay của mọi người trong một lần được sao?"
Nếu như có thể gỡ bỏ hết trong một lần, tám cao thủ dắt theo một người thông minh, tỷ lệ thắng của họ sẽ cao hơn.
Nhưng nếu như chỉ có một người như thế thì sẽ rất khó.