Quả nhiên, ánh mắt của Số 4 lóe lên sự sợ hãi, cuối cùng cũng mở miệng trả lời câu hỏi của gã: "Tôi đến từ tầng trên kia."
"Tầng sáu ở bên trên hay tầng nào?" Eugene chau mày.
Đây là lần thứ hai Hòa Ngọc nghe thấy hai chữ "trên kia" này, cậu nhìn chằm chằm Số 4 đợi anh ta nói tiếp.
Số 4 ngẩn người, ánh mắt hơi hoang mang: "Tầng mấy thì tôi không biết."
Thậm chí anh ta còn không biết bây giờ mình đang ở tầng mấy nữa.
Ánh mắt Eugene lạnh dần, chuẩn bị tiếp tục thẩm vấn thì đột nhiên Hòa Ngọc lên tiếng, giọng nói rất bình thản: "Trên kia mà anh nói là chỉ trên mặt đất sao? Các người có thể thấy được ánh mắt trời đúng không?"
Người có thể thấy được mặt trời và người không thấy được mặt trời sẽ có điểm khác nhau.
Eugene dùng sức, Số 4 hoảng loạn gật đầu.
Hòa Ngọc đưa tay lên đẩy kính, bất lực nói: "Xem ra độ khó của chúng ta lại phải tăng lên nữa rồi, bên trên là mặt đất, vậy trên tầng bảy này còn sáu tầng nữa, trừ một tầng là mặt đất ra thì năm tầng còn lại đều không rõ như thế nào."
Chân mày mọi người lập tức chau chặt lại.
Số 4 là một NPC bình thường nên lượng thông tin nắm bắt được rất ít, nhưng chỉ cần một chuyện này thôi đã đủ khiến họ cảm thấy phiền phức rồi.
Nếu như là thí nghiệm thì tại sao vật thí nghiệm chỉ lấy từ mặt đất và tầng bảy thôi chứ.
Tầng bảy là cơ thể thí nghiệm mà tiến sĩ Cam Luân cần, sợ là mặt đất kia mới chính là nhà giam bình thường, rồi từ trong nhà giam ấy mới chọn tù nhân để đưa xuống làm vật thí nghiệm.
Vậy những tầng ở giữa kia có gì mà họ có thể bỏ qua như thế?
Càng không biết thì càng khiến người ta lo lắng.
Hòa Ngọc mỉm cười với Số 4, so sánh với Eugene hung ác kia thì cậu trông vô cùng vô hại, hơn nữa lúc cậu cười lên khiến người khác không thể từ chối được.
Giọng nói của cậu cũng rất dịu dàng: "Sao anh lại xuống đây thế?"
Vừa dứt lời thì đột nhiên tiếng bước chân "ầm ầm ầm" vang lên.
Eugene lập tức buông bỏ vật thí nghiệm Số 4 ra, mọi người đều nhìn ra cửa, thủ vệ đã sắp xếp người mới xong chuẩn bị bước vào.
Số 4 thấy thủ vệ thì rụt cổ lại theo bản năng, ngồi trên giường không dám động đậy.
Thậm chí, anh ta còn không dám nói chuyện với thủ vệ, đương nhiên cũng không dám mách tội đám người Eugene, chỉ yên lặng ngồi đó như một pho tượng cứng đờ, chết lặng.
Hệ thống không thể tạo ra một NPC kém linh hoạt như thế, phản ứng của đám tù nhân này chỉ có chứng minh một điều là thủ đoạn nhà giam chết chóc này thực sự rất đáng sợ.
Thủ vệ thấy bên trong còn nhiều người như vậy thì lập tức chau mày: "Bọn mày làm gì thế? Tại sao lại tụ tập nhiều người như vậy? Muốn chết à?"
Vừa nói thì cây roi quất thẳng xuống, quất trúng Đoàn Vu Thần và Khúc Vật đang đứng ngay cửa. Thủ vệ dùng toàn bộ sức lực, không hề nương tay.
Hai người đồng loạt hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh tanh.
Ngay vào lúc thủ vệ xuất hiện thì ánh mắt Eugene đã tràn đầy sát ý.
"Thưa ngài, không biết ngài có gì dặn dò?" Hòa Ngọc cười nhạt nhưng ánh mắt lại không hề có thiện chí.
Thấy Hòa Ngọc thì ánh mắt thủ vệ mới dịu dàng hơn chút, gã lười quan tâm đến những người khác, thẳng thừng ra lệnh: "Lập tức quay về, nếu không tao sẽ xử lý bọn mày theo kiểu vi phạm quy tắc."
Đám người Trấn Tinh không động đậy, ánh mắt đề phòng.
Thủ vệ thấy thế cười lạnh, gã đưa tay lên, không biết ấn vào chỗ nào trên đầu nhưng Trấn Tinh lập tức cảm thấy đau nhức dữ dội, cơ thể co quắp lại, còn tù nhân Số 4 thì ngã ập xuống đất, cơ thể đau đớn đến mức cuộn tròn, dường như trong nháy mắt đã trở nên yếu ớt hơn hẳn.
Thủ vệ nói: "Chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm lại dám phản kháng lại à, ở đây chết chóc là chuyện thường gặp như cơm bữa."
Dứt lời gã lại tiếp tục điều khiển tâm trí. Nếu như không phải đám người này đã được tiến sĩ đánh số thứ tự, lại được huấn luyện viên nhắm trúng thì lúc nãy gã đã g**t ch*t cả đám rồi.
Hòa Ngọc ra hiệu cho mấy người họ.
Eugene hiểu ra, cúi đầu khàn giọng đáp: "Bọn tôi sẽ về phòng ngay."
Nói xong, bốn người Trấn Tinh về phòng 705, Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần nhìn Hòa Ngọc, cuối cùng vẫn cắn chặt răng quay về giường mình.
Thủ vệ "áp chế" thành công đám người họ, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Chỉ là một đám vật thí nghiệm mà thôi mà lại dám vọng tưởng chống lại gã sao, cho dù không giết hết thì cách để giày vò bọn chúng cũng đầy ra đấy.
Chỉ là bây giờ gã không có thời gian để chơi với bọn chúng thôi, gã còn chuyện khác phải làm.
Ánh mắt thủ vệ nhìn sang Hòa Ngọc, đôi mắt lưu luyến dừng lại trên gương mặt tinh xảo của cậu.
Hòa Ngọc đứng trước giường, thủ vệ bước đến, ánh mắt lóe lên một tia d*c v*ng.
Gã đưa tay ra dùng sức kéo thẳng áo Hòa Ngọc xuống, hai chiếc cúc áo bung ra, quần áo xộc xệch, vai và xương quai xanh lộ ra ngoài.
Mắt Hòa Ngọc tối sầm lại.
Bình luận: "Ôi trời, ôi trời!"
Bình luận: "Thủ vệ này có ý định không đứng đắn với Hòa Ngọc sao?"
Bình luận: "Giết tên thủ vệ này đi, gã còn dám tơ tưởng đến Hòa Ngọc sao, nằm mơ đi."
Bình luận: "Nhiều phó bản như thế nhưng đây là người đầu tiên động tay động chân với Hòa Ngọc nhỉ?"
Bình luận: "Đúng là vậy, nhà giam rất loạn, Hòa Ngọc lại trông đẹp trai như thế, thủ vệ này muốn chơi đùa với cậu ta cũng rất bình thường. Nhưng gã đang tìm đến cái chết đấy."
Hòa Ngọc liếc nhìn vai mình rồi nhìn thủ vệ mỉm cười: "Đẹp không?"
Theo bản năng, thủ vệ ngây ngốc đáp lại cậu: "Rất đẹp."