Gã ngây ngốc chớp mắt, sau đó cúi đầu, gia nhập chung với đồng bọn, ăn từng miếng từng miếng lớn y hệt như họ.
Ăn!
Dù có chết cũng phải ăn cho no.
Trấn Tinh ăn hết thức ăn trong đĩa, gã ngẩng đầu nhìn Hòa Ngọc với ánh mắt chân thành.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của gã nên Hòa Ngọc cũng nhìn sang, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Trấn Tinh không nói gì, gã chỉ nở nụ cười với Hòa Ngọc.
Hiếm khi Hòa Ngọc lộ ra ánh mắt hoang mang thế này.
Trấn Tinh không hề giải thích, nụ cười lại càng rạng rõ hơn.
Gã biết Hòa Ngọc muốn đẩy nhanh tiến độ, quyết định tiến hành kế hoạch ngay trong chiều nay là vì mình, gã có thể cảm nhận được cơ thể của mình ngày càng có vấn đề, gã mới là người cần phải lo lắng.
Hòa Ngọc thật sự là một người khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Còn về Vạn Nhân Trảm...
Ồ, gã đã bị Trấn Tinh bỏ qua từ đầu rồi.
Nhưng Vạn Nhân Trảm cũng suy nghĩ như thế, gã cũng cảm thấy Hòa Ngọc làm thế là vì mình. Cho nên cho dù kế hoạch này có nguy hiểm, cho dù gã luôn thích đối đầu với Hòa Ngọc nhưng lần này gã không hề phản đối câu nào, ngược lại còn phá lệ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hòa Ngọc nữa.
Hòa Ngọc: "..."
Sao đám người này ai nấy cũng đều kỳ lạ hết thế.
Ăn cơm xong tất cả về phòng ngủ trưa.
Đám người Hòa Ngọc vừa về đến phòng thì thủ vệ đã dẫn theo vài người mới mặc một bộ đồ tù bước vào, một người trong số đó được sắp xếp vào phòng Hòa Ngọc, trước ngực người đó có đánh Số 4.
Quả nhiên Annie chết rồi thì lập tức có người mới thay thế số của gã ngay.
Dường như thủ vệ không cảm thấy cái chết của Annie có gì đó bất thường, không ai điều tra, cũng không ai chú ý đến, cứ lẳng lặng xử lý thi thể là xong.
Trong nhà giam này cái chết là một chuyện rất bình thường, ngày nào cũng có người chết, sau khi chết đi thì thay người mới vào, số thứ tự cũng y hệt trước đó.
Annie không phải là Số 4 đầu tiên, cũng không phải là Số 4 cuối cùng.
Tù nhân không ai có tên riêng của mình, như thể họ đều là những con số, hơn nữa còn là những con số có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Số 4 này và những tù nhân khác hầu như không khác gì nhau, người này cũng mặc một bộ đồ tù, gương mặt thẫn thờ bước vào phòng, bước đến bên cạnh giường của Annie.
Thủ vệ: "Nhớ tuân thủ quy tắc, nếu không thì tự gánh chịu mọi hậu quả."
Dứt lời thì thủ vệ nhìn Hòa Ngọc, dẫn những tù nhân phía sau đến những phòng còn lại.
Thủ vệ vừa đi thì đám người Trấn Tinh ở bên cạnh đã nhanh chóng chạy sang, người mới đến chỉ nhìn họ một cái rồi mặt mày vô cảm nhìn đi nơi khác, dường như không hứng thú gì với đám người họ vậy.
Hòa Ngọc và Trấn Tinh nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương. Họ vừa chuẩn bị vượt ngục thì người mới đã đến, đúng là thời điểm tốt, cũng là một thời cơ tốt.
Eugene cũng hiểu ra, gã đi qua đó, nở nụ cười hòa nhã chào hỏi người mới: "Anh là Số 4 mới đến sao?"
Người kia lạnh lùng nhìn gã không lên tiếng.
Eugene hạ thấp giọng hỏi: "Có tiện trao đổi một chút không? Anh từ tầng mấy vào đây thế?"
Số 4 kia vẫn không nói gì, thậm chí còn vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống, chấp hành giấc ngủ trưa đã được sắp xếp, còn về những người khác thì anh ta hoàn toàn xem như không khí.
Eugene kéo anh ta dậy: "Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!"
Cuối cùng, Số 4 cũng chịu mở miệng, dường như đã rất lâu anh ta đã không nói chuyện rồi, giọng nói của anh ta hơi khàn đặc: "Tôn trọng quy tắc, đừng nói chuyện với tôi nữa, đừng hại tôi."
Nói đến vế sau thì ánh mắt của anh ta lóe lên sự sợ hãi.
Trấn Tinh: "Ra tay."
Cánh tay máy của Eugene vươn ra, nắm lấy cổ của Số 4, ánh mắt trở nên hung ác, cúi đầu xuống hạ thấp giọng nói bên tai anh ta: "Nói, nếu không thì bây giờ tôi sẽ giết anh ngay."
Hòa nhã không được thì chỉ có thể uy h**p thôi, không ai không sợ chết cả.