Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 992

Hòa Ngọc gật đầu, giọng nói vững vàng: "Yên tâm, cô cứ yên tâm phá nó, còn lại giao cho tôi."

Lần nữa cảm nhận được sự bình tĩnh, thong dong của cậu, Quỳnh càng yên tâm hơn. Cô ta đưa một cái máy móc được lắp ráp tạm thời cho Hòa Ngọc. Chiếc máy móc này cực kỳ kỳ quái, cả một cánh tay nguyên vẹn nối liền với mấy linh kiện nhỏ, chip được dán ở bên ngoài, trông y như trong ác mộng của trẻ nhỏ.

Cô ta hít một hơi sâu: "Chuẩn bị bắt đầu, nghe theo mệnh lệnh của tôi."

Hòa Ngọc nhận lấy, gật đầu.

Quỳnh muốn phá hủy vòng tay của mình đồng thời cởi vòng tay của Lăng Bất Thần, còn Hòa Ngọc cũng muốn giúp họ phá hủy vòng tay của bản thân.

Họ cần năng lực chiến đấu của Lăng Bất Thần. Quỳnh và Hòa Ngọc đang giúp đỡ cũng có nguy cơ bị bại lộ. Eugene đã bị tách ra, vốn dĩ ngay từ đầu đã không dễ gây chú ý, trình tự này có thể nói là hoàn mỹ không chút sai sót.

Tốc độ tay của Quỳnh cực kỳ nhanh, không chỉ phải điều khiển hai cái một lần mà còn phải truyền đạt mệnh lệnh chỉ dẫn cho Hòa Ngọc, tập trung hết mực, khiến cho người ta phải kinh ngạc mở mang tầm mắt. 

Cũng may Hòa Ngọc với cái đầu cực kỳ thông minh, có thể bắt kịp tiết tấu của cô ta.

Ban đầu bọn họ còn dễ trốn tránh, nhưng việc mãi không nhúc nhích trong đoàn người hỗn loạn lại dần trở nên hơi nổi bật.

Người trên đài cao nhìn sang, Lăng Bất Thần vội vàng di chuyển khỏi vị trí muốn ngăn cản tầm mắt của họ.

Đám người Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm, Khúc Vật đồng thời bùng nổ sức mạnh hét lớn một tiếng, khiến cho cuộc chiến càng gay cấn hơn, phân tán lực chú ý của đội phó và huấn luyện viên. 

Tuy vậy, đội phó và huấn luyện viên vô cùng nhạy cảm trên đài cao vẫn liếc qua rất nhiều lần.

Da đầu Seattle tê dại, thần kinh căng thẳng. Lại nhìn sang Quỳnh, tốc độ di chuyển của các ngón tay cô ta càng nhanh hơn, nhìn qua có vẻ không bị ảnh hưởng, nhưng những giọt mồ hôi đang lăn xuống trên trán nói rõ cô ta cũng đang lo lắng đến cực điểm.

Hòa Ngọc ở bên cạnh mắt sáng như đuốc, nghe theo mệnh lệnh của Quỳnh, nhanh chóng chấp hành. Ban đầu tốc độ của cậu còn kém Quỳnh rất xa nhưng rất nhanh sau đó cậu đã đuổi kịp Quỳnh. Hơn nữa, cho dù có ánh mắt của đội phó và huấn luyện viên trên đài ngẫu nhiên đảo qua, cậu trước sau vẫn bình tĩnh như cũ. 

Gọng kính không viền đứng yên trên cánh mũi và biểu cảm tập trung làm tăng lên vẻ sắc bén của cậu, gò má thanh tú khiến cho người ta không thể dứt ánh mắt ra được.

Đội phó lại nhìn sang một lần nữa, mày nhăn lại hô to: "Lên hết đi!"

Seattle càng lo lắng hơn, tim đập loạn nhịp. Đoàn Vu Thần cũng nhìn chằm chằm vào hai người, thi thoảng khẽ liếc lên trên đài cao.

Hòa Ngọc vừa điều khiển vừa bình tĩnh ra lệnh: "Seattle, Đoàn Vu Thần, đi chiến đấu." Seattle chần chờ trong phút chốc rồi lập tức cắn răng chấp hành mệnh lệnh với Đoàn Vu Thần, nhảy lên chi viện cho phía trước. Những NPC khác nghe được mệnh lệnh cũng có không ít người tiến lên chiến đấu.

Cuộc chiến siêu quần xuất chúng ban đầu dần biến thành hỗn chiến.

Trấn Tinh nhăn mày lại, trong lòng khẽ vang lên một tiếng, sắc mặt rất khó coi. Họ đang cố kéo dài thời gian chiến đấu, nhưng bây giờ lại có nhiều người gia nhập như vậy. Những người này sẽ không nghe theo lời của gã, càng sẽ không làm theo kế hoạch của họ.

Tiết tấu đã bị làm cho rối loạn.

Mấy người Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm muốn tiếp tục kéo dài thời gian cho họ, nhưng mấy con dã thú vốn đã bị đè xuống đất mà đánh hình như đã yếu hẳn đi. Những tù nhân khác lại vây lấy, mấy con dã thú nhanh chóng bị bọn họ giải quyết, hiện trường dần bình tĩnh trở lại.

Lần này đến cả Vạn Nhân Trảm cũng phải thay đổi sắc mặt. 

Thoáng nhìn sang bên kia, Quỳnh và Hòa Ngọc vẫn đang gõ rất nhanh trên buồng điều khiển lơ lửng trong không trung, chưa cởi vòng tay được.

Quỳnh lo lắng đến độ mặt mũi trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment