Hòa Ngọc nhắc nhở: "Tập trung phá giải, còn lại giao cho tôi."
"Được, giao cho anh." Quỳnh hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, tập trung toàn bộ tinh thần cho việc phá giải.
Đầu của Eugene bị Hòa Ngọc kẹp trong cánh tay, gã lo lắng đến độ lông mi run hết lên, nhưng lại không dám phát ra bất cứ âm thanh làm phiền.
Bây giờ nếu còn thất bại thì tất cả bọn họ đều sẽ xong đời.
Lúc này Eugene cực kỳ hối hận. Vẫn quá mạo hiểm, bọn họ không nên vội vàng như vậy, bọn họ hẳn là nên dành nhiều thời gian hơn để lên kế hoạch chặt chẽ...
Bình luận: "Má ôi! Làm tôi cũng lo theo luôn rồi."
Bình luận: "Ôi mẹ ơi, dã thú chết rồi, liệu có bị phát hiện không?"
Bình luận: "Một câu yên tâm của Hòa Ngọc thực sự khiến cho người ta yên tâm hơn hẳn."
Cánh cổng sau lưng lại mở ra, lại có thêm mấy con dã thú bước ra ngoài. Mọi người và cả khán giả đang khẩn trương lập tức hơi thả lỏng ra, khẽ thở ra một hơi.
Đám người Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm đang định tiếp tục chiến đấu, khiến cho hiện trường lâm vào hỗn loạn lần nữa thì phía trên, huấn luyện viên đột nhiên mở miệng...
"Hai tên Số Năm này rất mạnh, không cần phải đánh với những dã thú này nữa, hai người đi theo tôi, huấn luyện đặc biệt."
Huấn luyện viên kia bay lên, lướt qua tất cả mọi người phía dưới rồi bay thẳng vào khu vực phía sau. Cửa lớn mở ra, bên trong cũng là một phòng huấn luyện. Ngày hôm qua Trấn Tinh đã đi vào trong, ở đó bọn họ sẽ chém giết những dã thú mạnh hơn nhiều.
Hai Số Năm, Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh.
Trong lòng hai người đồng thời vang lên mấy tiếng, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Trong kế hoạch của bọn họ không có phần hai người được đưa đi huấn luyện đặc biệt.
Nhìn lại phản ứng của huấn luyện viên rõ ràng là nhất thời nảy lòng tham, chuyện này đã hoàn toàn phá hỏng tiết tấu của họ.
Nhưng bây giờ thậm chí còn chưa cởi được một cái vòng tay nào, bọn họ cần phải nghe theo lời huấn luyện viên nói.
Trong giây phút cửa lớn mở ra, suy nghĩ cũng trở nên có hơi hỗn loạn.
Trấn Tinh hít sâu một hơi, không thể làm trái lời huấn luyện viên nói, hơn nữa gã biết chắc chắn Hòa Ngọc đã suy nghĩ qua về việc này. Gã quay đầu lại nhìn về phía Hòa Ngọc, quả nhiên đối diện với ánh mắt của Hòa Ngọc. Hai người trao đổi qua không trung. Trấn Tinh dùng ánh mắt truyền đạt tin tức cho Hòa Ngọc...
Hành động tùy theo hoàn cảnh, chờ lát nữa nghĩ cách hội hợp.
Hòa Ngọc khẽ nhíu mày, chỉ há miệng th* d*c, yên lặng không một tiếng động nói ra hai chữ: "Chờ tôi."
Trấn Tinh rõ ràng có hơi sửng sốt một chút, gã không hiểu vì sao Hòa Ngọc lại nói ra chữ "chờ" này?
"Sao còn chưa đi theo?" Huấn đạo viên nhíu mày, ánh mắt trở nên khó chịu.
Trấn Tinh không có thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn, lập tức xoay người nhanh chân theo sau. Tay Vạn Nhân Trảm siết chặt thành quyền, đáy mắt hiện lên một màu đỏ tươi, chần chờ trong chốc lát cuối cùng vẫn đi theo.
Hai người đi vào cổng không gian phía sau, cửa lớn đóng lại.
Biến cố này xảy ra quá đột nhiên, Quỳnh run tay lên, dừng mọi động tác lại.
Từng giọt mồ hôi trên trán toát ra càng nhiều, thân thể cứng đờ, lông tơ dựng đứng hết cả lên.