Cởi vòng tay cho Lăng Bất Thần trước sau đó đến Trấn Tinh, đây là kế hoạch của cô ta.
Nhưng hiện tại, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đã bị đưa đi huấn luyện đặc biệt...
Cô ta để ý thấy Hòa Ngọc ở bên cạnh vẫn luôn bình tĩnh, vội vàng tập trung lực chú ý tiếp tục phá giải.
Thời gian có hạn, cô ta không thể lãng phí bất cứ một phút một giây nào.
Nhanh...
Nhanh hơn...
Ngón tay của Quỳnh như hóa thành tàn ảnh, phía sau là Tử Thần đang truy đuổi, giờ phút này cô ta đã đột phá giới hạn của bản thân.
Không còn Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm, những người còn lại cũng đang giúp đỡ kiềm chế dã thú nhưng đám người phía Quỳnh vẫn khiến cho đội phó và huấn luyện viên bên trên chú ý lần nữa.
Đội phó nhíu mày: "Số Một và Số Chín làm sao thế? Các người đang làm cái gì?"
Quỳnh: "!!!"
Hòa Ngọc lạnh lùng nói: "Tiếp tục!"
Quỳnh lo lắng đến phát khóc. Vòng tay của cô ta và Hòa Ngọc chỉ thiếu chút nữa thôi là phá hủy được rồi; thời gian để phá hủy chức năng vòng tay ít hơn nhiều so với thời gian để cởi vòng tay. Nhưng bọn họ lại muốn trong lúc phá hủy hai cái vòng tay có thể đồng thời cởi một vòng tay khác.
Bây giờ tất cả mọi thứ đều đang trong thời điểm mấu chốt, còn bị người bên trên nhìn chằm chằm. Đội phó và huấn luyện viên chỉ cần hạ đạt một mệnh lệnh thôi đã có thể khiến bọn họ toàn thân mềm oặt, hết thảy sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Sao Quỳnh có thể không lo lắng cho được?
Đội phó bay về phía bọn họ, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ: "Các người đang làm cái gì? Muốn làm trái với quy tắc của nhà giam sao?"
Giọng điệu của hắn ta cực kỳ không tốt, đầy vẻ bén nhọn và cay nghiệt.
Toàn thân Quỳnh trở nên căng thẳng.
Cô ta chỉ có thể tiếp tục, bây giờ mà còn dừng lại chính là công dã tràng.
Nhanh lên!
Phải nhanh hơn nữa!
Bình luận: "A a a lo muốn chết!"
Bình luận: "Mẹ nó, tới rồi tới rồi, đội phó sắp nhìn thấy rồi!"
Ánh mắt đội phó đảo qua ngón tay của hai người, đồng tử co rút lại, không thể tin nổi mà hét lên một tiếng đầy bén nhọn: "Các người đang phá giải vòng tay?!"
Khuôn mặt đầy nếp nhăn kia của hắn ta nhìn qua đầy vẻ tang thương, mày nhăn lại thành hình chữ "xuyên", sắc mặt cực kỳ khó coi.
Giọng nói vừa dứt hắn ta lập tức dùng trí não hạ lệnh...
Gây mê hai người!
Quỳnh ánh mắt sáng lên: "Được rồi!"
"Đinh... Đinh..." Tiếng cảnh báo thật dài nháy mắt vang vọng khắp nhà giam, tất cả nhân viên công tác của nhà giam đồng loạt thay đổi sắc mặt, đặc biệt là vị đội phó ở trước mặt bọn họ này, cộng thêm đội phó và huấn luyện viên trên không trung.
"Lớn mật! Còn dám vượt ngục, các người chính là đang tìm chết!" Đội phó hét lớn một tiếng.
Xem ra trong mắt bọn họ, dám can đảm phá hủy vòng tay chính là đang vượt ngục.
Tay của phó thủ nháy mắt biến thành vũ khí sắc bén, vung thẳng về phía Hòa Ngọc và Quỳnh. Vừa rồi hắn ta đã thử sử dụng trí não nhưng không thành công, bây giờ chỉ có thể trực tiếp động thủ.
Hòa Ngọc và Quỳnh lui về phía sau một bước, một bóng dáng khác đứng chắn phía trước bọn họ.
Người nọ đứng thẳng sống lưng, đoan đoan chính chính ngăn cản đội phó, biểu cảm bình tĩnh, động tác như nước chảy mây trôi.